CHIẾN THẦN Ở RỂ



Thời gian dần trôi qua, Dương Thanh vẫn ngồi trong xe không hề có ý định rời đi.


Mã Siêu ngồi ở ghế lái, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổng club Hoàng Kim.


“Ra rồi!”
Dương Thanh ngồi ở ghế sau vẫn luôn nhắm nghiền mắt đột nhiên mở mắt nhìn về phía cổng.


Anh vừa dứt lời, hai bóng người một già một trẻ đi ra.


Mã Siêu định xuống xe thì bị Dương Thanh ngăn lại: “Cứ chờ đã!”
Hai người đi ra khỏi club Hoàng Kim chính là Vũ Văn Bân và ông Đường.


Ông Đường vô cùng cảnh giác, vừa ra ngoài đã bắt đầu quan sát xung quanh.


Lão ta không biết Dương Thanh có ở đây hay không nhưng có dự cảm rất xấu.


“Ông Đường, chắc là thằng kia đi rồi nhỉ?”, Vũ Văn Bân cũng lo lắng, nhỏ giọng hỏi.


Ông Đường đáp: “Có lẽ vậy!”
Hai người lập tức leo lên một chiếc Bentley màu đen.


“Đuổi theo!”, Dương Thanh ra lệnh.


Mã Siêu lập tức khởi động xe, đuổi theo ở khoảng cách vừa đủ.


Ông Đường ngồi trong xe vẫn cảm thấy bất an, mí mắt máy lia lịa, dường như sắp xảy ra chuyện.


Vũ Văn Bân không hề có cảm giác này, tưởng bở đã trốn thoát, cười lạnh nói: “Dương Thanh, mày chỉ biết nói khoác thôi.

Muốn bắt tao à, còn non lắm!”
Ông Đường khẽ cau mày, cảm thấy Vũ Văn Bân rất ngông cuồng.

Nếu anh ta không thay đổi, chỉ sợ rất khó đấu lại Dương Thanh.


Càng đừng nói là đoạt ngôi vị chủ Vương tộc của nhà họ Tào.



Lúc này đang vào giờ cao điểm buổi tối, xe đông nghịt, không đi nhanh được.

Ông Đường không hề nhận ra có một chiếc Phaeton màu đen đang không nhanh không chậm theo sát.


Nửa tiếng sau, chiếc Bentley đi vào một ngã ba, chiếc Phaeton cũng đi theo.


Lần này, rốt cuộc ông Đường cũng phát hiện đang bị theo đuôi, lập tức nghiêm mặt nói: “Đúng là bám dai như đỉa!”
“Ai?”
“Ai bám dai như đỉa?”
Vũ Văn Bân nghe vậy, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.


“Dương Thanh”, ông Đường đáp.


“Cái gì?”
“Cậu ta tới rồi sao?”
“Cậu ta đang ở đâu?”
Vũ Văn Bân nghe thấy tên của Dương Thanh liền sợ chết khiếp, thấp thỏm hỏi.


“Câm miệng!”
Ông Đường quát lên một tiếng, cắn răng nói: “Đừng quên cậu còn phải kế thừa vị trí chủ Vương tộc của nhà họ Tào.

Chỉ là một thằng nhóc biết đánh đấm chút đỉnh mà đã bị dọa thành như vậy sao?”
Vũ Văn Bân vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng Dương Thanh đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy sợ hãi.


“Yên tâm, tôi có chuẩn bị rồi! Không ngăn được chúng ta đâu!”
Ông Đường híp mắt nói rồi gọi điện thoại: “Chặn chiếc Phaeton màu đen sau lưng chúng tôi ở đường Đạo Hương Nam!”
Dứt lời, ông ta cúp máy.


“Ông gọi cho ai đấy?”, Vũ Văn Bân hỏi.


“Sát thủ của Bạo Phong Tuyết, tổ chức sát thủ lớn thứ ba thế giới!”, ông Đường đáp.


Nghe thấy ba chữ Bạo Phong Tuyết, Vũ Văn Bân rất kinh ngạc: “Không ngờ ông còn có thể liên hệ với sát thủ của Bạo Phong Tuyết”.


“Nghe nói sát thủ của Bạo Phong Tuyết chưa từng nhận nhiệm vụ ở Chiêu Châu.

Thế mà ông lại mời được họ”.


“Dương Thanh có mạnh đến đâu, gặp phải sát thủ của Bạo Phong Tuyết cũng chỉ còn đường chết!”
Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng được thở phào một hơi.


Nhưng ông Đường chẳng hề thả lỏng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.


“Anh Thanh, bọn họ phát hiện ra rồi!”
Trong chiếc Phaeton phía sau chiếc Bentley, Mã Siêu đang lái xe bỗng lên tiếng.


“Tông vào đi!”, Dương Thanh ra lệnh.


“Vâng!”
Mã Siêu đạp mạnh chân ga, động cơ của chiếc Phaeton vốn được cải tiến đặc biệt gầm lên, tốc độ xe lập tức tăng vọt điên cuồng đuổi theo chiếc Bentley.


“Giảm tốc!”
Đúng lúc này, Dương Thanh cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt ập tới, hoảng hốt hô lên.


“Đoàng!”
Kít!
Dường như cùng lúc Dương Thanh kêu giảm tốc, một tiếng súng nổ chói tai vang lên.


Mã Siêu cũng phản xạ cực nhanh, giẫm mạnh phanh xe.

Viên đạn đập thẳng vào động cơ xe.


“Súng bắn tỉa!”

Sắc mặt Mã Siêu cực kỳ khó coi, tỏa ra khí thế kinh người.


“Để tôi lái xe!”
Dương Thanh vội vàng nói.


Trước giờ, Mã Siêu vẫn luôn răm rắp nghe theo lệnh của Dương Thanh.


Hai người phối hợp vô cùng hoàn hảo.

Chỉ trong nháy mắt, Mã Siêu đã ngồi sang ghế lái phụ, còn Dương Thanh cũng thoắt cái leo lên ghế lái.


“Đoàng đoàng đoàng!”
Ngay sau đó, mấy tiếng súng bắn liên tiếp vang lên.


Nhưng Dương Thanh đã cầm được tay lái.

Chiếc xe vòng vèo trên đường tránh thoát mưa đạn liên tục bay đến.


Chiếc Bentley phía trước cũng lao nhanh hơn hẳn, nhanh chóng cách xa chiếc Phaeton.


Dương Thanh nắm chặt bánh lái, nhìn chằm chằm chiếc Bentley trước mặt, đạp mạnh chân ga đuổi theo, động cơ gào thét điên cuồng.


Tiếng súng vẫn vang lên không ngừng, nhưng lần nào chiếc xe cũng linh hoạt tránh thoát dưới sự khống chế của Dương Thanh.


“Mấy tên khốn kiếp này đúng là điên rồ, dùng đến cả súng bắn tỉa!”
Mã Siêu nghiến răng nghiến lợi nói.


Chiêu Châu vốn quản lý súng ống vô cùng nghiêm ngặt.

Giờ đây đột nhiên xuất hiện tay súng bắn tỉa, hơn nữa còn không chỉ một người, xem ra đối phương đã chuẩn bị rất chu đáo.


Lúc này, Dương Thanh không thèm để ý tới tay súng bắn tỉa, chỉ điên cuồng đuổi theo xe của Vũ Văn Bân.


“Ông Đường, bọn chúng đuổi tới rồi!”
Trong xe, Vũ Văn Bân thấy chiếc Phaeton đang không ngừng theo sát, sợ hãi gào lên.


Nghe ông Đường nói mời được sát thủ của Bạo Phong Tuyết tới, anh ta cứ tưởng Dương Thanh sẽ phải chết.

Nào ngờ đối phương chỉ bị ngăn cản vài giây ngắn ngủi, hoàn toàn không làm gì được.


Ông Đường cũng không ngờ mình chuẩn bị đầy đủ như vậy mà vẫn không ngăn cản được Dương Thanh.


Tiếng súng đã im bặt, xe của Dương Thanh đã rời khỏi phạm vi ngắm bắn.


“Ông Đường, ông vẫn còn chuẩn bị khác phải không?”

Vũ Văn Bân thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông Đường lại càng thêm sợ hãi, sắp khóc đến nơi: “Ông nói tôi phải thừa kế vị trí chủ Vương tộc của nhà họ Tào cơ mà.

Sao tôi có thể chết ở đây được?”
“Chắc chắn ông vẫn còn cách khác.

Ông mau nói cho tôi biết đi!”
Vũ Văn Bân suýt bị Dương Thanh lấy mạng hai lần, thật sự rất sợ hãi.

Anh ta biết nếu mình rơi vào tay Dương Thanh lần nữa sẽ không còn đường sống.


“Cậu còn nói thêm một chữ, tôi lập tức ném cậu xuống xe!”, ông Đường bỗng nhiên nói.


Quả nhiên có tác dụng, Vũ Văn Bân lập tức im bặt, trong trong mắt anh ta vẫn tràn đầy hoảng sợ.


Ông Đường suy nghĩ hồi lâu, thấy chiếc Phaeton đã đuổi tới liền biết, chỉ có đánh một trận mới có thể đưa Vũ Văn Bân đi.


“Dừng xe!”, ông Đường ra lệnh.


Tài xế lập tức dừng xe.

Vũ Văn Bân thấy vậy, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, dưới háng ướt nhẹp, sợ tè ra quần.


Ông Đường thất vọng nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy mình cố gắng như vậy không đáng chút nào.


Nhưng vì một vài nguyên nhân, dù ông ta có phải bỏ mạng cũng không được để Vũ Văn Bân chết.


“Cậu ngồi im trên xe, không được nhúc nhích.

Khi có cơ hội, tài xế sẽ đưa cậu rời đi”, ông Đường nhìn Vũ Văn Bân lần cuối rồi mở cửa xe bước xuống.


Lúc này, Dương Thanh và Mã Siêu cũng xuống xe.


“Giao người ra đây!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông Đường.


- ---------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi