CHIẾN THẦN Ở RỂ



“Cái gì?”
Lý Hải Vinh kinh ngạc thốt lên.

Mặc dù bà ta vẫn luôn không ủng hộ Tống Hoa Nghĩa tranh đoạt vị trí người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống nhưng cũng biết tại sao Tống Hoa Nghĩa muốn làm vậy.

Bởi vì năm đó, bố của Tống Hoa Nghĩa từng rất kỳ vọng hắn ta có thể kế thừa vị trí chủ gia tộc.

Nhưng không ngờ ông ta đã mất sớm từ khi Tống Hoa Nghĩa còn rất nhỏ.

“Bà chủ, cậu Nghĩa đã quỳ trước cửa nhà chủ gia tộc cả một đêm để cầu xin ông ấy cho một cơ hội.

Thế nhưng lần này chủ gia tộc thực sự muốn đuổi cậu ấy đi rồi”.

Ông già lo lắng nói: “Bà hãy đi cầu xin chủ gia tộc, biết đâu ông ấy sẽ nể tình cho cậu Nghĩa một cơ hội”.

“Chúng ta đi!”
Lý Hải Minh dứt khoát đi ra ngoài.

Tống Hoa Nhã cũng vội vã theo sau.

Hai mẹ con họ đi tới cửa biệt thự của chủ gia tộc thì thấy Tống Hoa Nghĩa đang quỳ ở đó, kiên định nói: “Ông nội, cái chết của Tống Hoa Đông và nỗi nhục của Tống Hoa Vỹ đều do họ tự làm tự chịu, không liên quan tới cậu Thanh”.

“Xin ông nội bớt giận, đừng tìm cậu Thanh tính sổ.

Nếu không nhà họ Tống sẽ gặp tai họa lớn”.

Nghe vậy, một giọng nói giận dữ từ trong biệt thự truyền ra: “Thằng khốn kiếp này, mày còn dám cầu xin thay thằng ranh kia sao? Nó giết chết em của mày, sỉ nhục anh cả mày trước mặt mọi người.


Đây đúng là chà đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Tống!”
“Nó bắt buộc phải chết mới có thể rửa sạch nhục nhã cho gia tộc!”
“Còn mày là dòng chính nhà họ Tống lại sai người ngoài ra tay với anh em, đúng là đồ bất hiếu.

Nếu tao không đuổi mày ra khỏi gia tộc, liệu sau này mày có muốn đoạt luôn ghế chủ gia tộc của tao luôn không?”
Người nói chính là chủ nhà họ Tống, Tống Thanh Sơn.

Lý Hải Vinh nghe vậy mới hiểu, thì ra Tống Hoa Nghĩa nói giúp cho cái cậu tên Dương Thanh kia, lòng thầm kinh hãi.

Bà ta biết con trai mình kiêu ngạo đến mức nào.

Vậy mà giờ đây lại cầu xin giúp một người trẻ tuổi.

Không chỉ con trai mà con gái bà ta cũng vừa gặp đã yêu người kia.

Bà ta bỗng muốn gặp chàng trai tên Dương Thanh kia một lần.

Tống Hoa Nghĩa không hề biết mẹ mình đang nghĩ gì, thậm chí không cầu xin Tống Thanh Sơn đừng đuổi mình đi mà chỉ nói giúp cho Dương Thanh.

Bề ngoài giống như hắn ta đang cầu xin thay Dương Thanh nhưng chỉ mình hắn ta biết, mình không muốn nhà họ Tống đắc tội Dương Thanh.

Một người trẻ tuổi rất có khả năng là người của Tướng quân của biên giới phía Bắc, nhà họ Tống đắc tội nổi sao?
Nếu khiến Tướng quân của biên giới phía Bắc ra mặt, đừng nói là nhà họ Tống, dù là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng sẽ tức thì bị hủy diệt.

“Ông nội đuổi cháu khỏi gia tộc, cháu nhận! Nhưng nếu muốn trả thù cậu Thanh, cháu không đồng ý!”, Tống Hoa Nghĩa kiên định nói.

“Tống Hoa Nghĩa, mày to gan thật đấy, dám cầu xin cho thằng ranh con kia sao?”
“Tao chịu nhục cũng được, nhưng Hoa Đông bị nó giết.

Nếu thằng khốn ấy không chết, người khác sẽ nghĩ gì về nhà họ Tống?”
“Liệu bọn họ có cho rằng, nhà họ Tống vô dụng không dám động tới một thằng ranh mới hơn hai mươi tuổi hay không?”
Tống Hoa Vỹ đi ra khỏi biệt thự, cười lạnh không ngừng.

Tống Hoa Nghĩa tức giận, cắn răng nói: “Tại sao Hoa Đông bị giết, anh bị sỉ nhục, chẳng lẽ anh không rõ sao?”
“Tống Hoa Vỹ, tôi có thể từ bỏ tranh đoạt vị trí người thừa kế đời thứ ba.

Nhưng nếu các người muốn trả thù cậu Thanh, dù có chết tôi cũng phải ngăn cản!”
“Bởi vì, cậu Thanh không phải người nhà họ Tống có thể đắc tội!”
Tống Hoa Nghĩa nổi giận đùng đùng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Hắn ta muốn ngăn nhà họ Tống động tới Dương Thanh, cũng lo Dương Thanh sẽ tức giận nhờ tới thế lực của biên giới phía Bắc tiêu diệt cả nhà họ Tống.

Năm đó nếu không nhờ bố hắn ta, nhà họ Tống đã bị diệt vong từ lâu rồi.

Những năm gần đây, hắn ta khăng khăng muốn đoạt vị trí người thừa kế là vì không muốn trơ mắt đứng nhìn nhà họ Tống được bố mình dùng mạng đối lấy bị hủy hoại.

“Người đâu, đuổi nó ra ngoài cho tôi!”
Tống Thanh Sơn trong biệt thự quát ầm lên.

Ngay sau đó, hai gã cao thủ nhà họ Tống đi tới bên cạnh Tống Hoa Nghĩa, lạnh lùng nói: “Đừng ép chúng tôi phải ra tay!”

“Cút ra!”
Tống Hoa Nghĩa đẩy gã cao thủ cản đường mình, rống to: “Ông nội, nếu ông vẫn chưa hết giận thì có thể giết cháu, coi như là báo thù rửa hận cho Hoa Đông”.

“Nhưng đừng trả thù cậu Thanh.

Cậu ấy không phải kẻ tầm thường, đắc tội cậu ấy sẽ khiến nhà họ Tống sụp đổ!”
“Ông nội, cháu không nói láo đâu, đây là sự thật!”
Tống Hoa Nghĩa hét khàn cả giọng, muốn cảnh báo Tống Thanh Sơn về sự nguy hiểm của Dương Thanh.

Chỉ là lúc này, không một ai chịu tin lời hắn ta.

Tống Thanh Sơn lạnh giọng nói: “Một thằng nhóc có thực lực không tệ mà thôi, sao có thể uy hiếp được sự tồn vong của nhà họ Tống này? Mày muốn giải vây cho nó cũng đừng coi bọn tao là đồ ngu chứ?”
“Ông nội nói không sai, rõ ràng mày đang muốn giải vây giúp thằng ranh kia nên mới cố tình nói nhăng nói cuội”.

“Mày coi bọn tao là đồ ngu thì thôi đi, còn dám coi ông nội là đồ ngu.

Mày đúng là đồ mất dạy!”
Tống Hoa Vỹ tiếp tục châm ngòi.

“Đuổi đi!”
Tống Thanh Sơn lại tức giận rống lên.

Tống Hoa Nghĩa chỉ cảm thấy bi ai, không cầu xin nữa, chỉ nhìn hai gã cao thủ trước mặt, lạnh lùng nói: “Cút ra! Tôi sẽ tự đi!”
Hắn ta nhìn chằm chằm vào biệt thự, cố khuyên lần cuối: “Ông nội, thân phận của cậu Thanh rất đặc thù, cháu không tiện để lộ ra.

Nhưng xin ông hãy điều tra kỹ càng trước khi ra tay”.

Dứt lời, hắn ta quay người rời đi.

Lý Hải Vinh đã tới từ lâu, sau khi xác nhận Tống Hoa Nghĩa chỉ bị trục xuất khỏi gia tộc chứ không bị thương gì mới yên tâm, không hề nói gì, cũng không cầu xin giúp Tống Hoa Nghĩa.

Bởi vì bà ta biết, bà ta có nói thế nào Tống Thanh Sơn cũng sẽ không thay đổi ý định.

Ba người nhà họ quay lưng rời đi trước mắt người nhà họ Tống.

“Tịch thu toàn bộ tài sản của ba người họ về gia tộc!”

Tống Thanh Sơn giận dữ hét.

“Vâng thưa chủ gia tộc!”
Quản gia tuân lệnh đáp.

Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Tống, Tống Hoa Nghĩa mới áy náy nói: “Mẹ, Hoa Nhã, tại con liên lụy hai người!”
Lý Hải Vinh khẽ mỉm cười lắc đầu: “Con biết mà, mẹ vẫn luôn không muốn con nắm quyền trong gia tộc.

Có lẽ rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất”.

“Anh à, em đã chán cái nhà này từ lâu rồi.

Sau khi bố mất, có bao giờ bọn họ coi chúng ta là người nhà đâu?”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tống Hoa Nhã tràn đầy oán giận, tức giận nói: “Chúng ta không chỉ rời khỏi nhà họ Tống, còn phải sống tốt hơn để bọn họ biết, không phải bị đuổi đi thì chúng ta không sống nổi!”
Tống Hoa Nghĩa thấy lòng đắng chát.

Không phải hắn ta tiếc nuối cuộc sống giàu sang trong nhà họ Tống, mà là lo lắng nhà họ Tống chọc phải Dương Thanh, gây ra tai họa.

Lý Hải Vinh hiểu được ý nghĩ của hắn ta, khẽ cười nói: “Con đã cố hết sức rồi.

Nhà họ Tống có gặp phải chuyện gì cũng không liên quan đến con”.

Tống Hoa Nghĩa thở dài, gật đầu đáp: “Hai người yên tâm, con sẽ kiên cường bước tiếp!”
Đúng lúc này, một chiếc Audi A8 màu đen chậm rãi đỗ lại trước mặt ba mẹ con họ.

Cửa kính xe được hạ xuống, một người trung niên ló mặt ra, lạnh lùng nhìn Tống Hoa Nghĩa: “Chủ tịch Thanh của chúng tôi bảo tôi đến đón ba người!”
- ---------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi