CHIẾN THẦN Ở RỂ



Đại sảnh rộng lớn lập tức im phăng phắc, tất cả mọi người đều căng thẳng.

Ngay cả Hàn Khiếu Thiên đã biết rõ thân phận của Dương Thanh cũng thấy hơi căng thẳng.

Cho dù thế nào, Tiết Khải cũng là người của Vương tộc, tuy Dương Thanh là Tướng quân của biên giới phía Bắc nhưng đó chỉ là quá khứ.

Thân phận của Dương Thanh bây giờ đúng là không thể sánh bằng Tiết Khải.
Nhưng Hàn Khiếu Thiên cũng đến từ biên giới phía Bắc nên có sự sùng bái mù quáng với Dương Thanh, cho dù Dương Thanh không thể thắng nổi Tiết Khải thật, ông cụ vẫn sẽ theo phe anh, không hề hối hận.

“Vậy cậu Thanh cứ xem kỹ vào nhé!”
Tiết Khải lại mỉm cười rồi lập tức quay người rời đi.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn năm gia tộc lớn ở ba tỉnh.
“Cậu Thanh, trước đó tôi có mắt như mù, không nhận ra cậu Thanh, mong cậu tha thứ, chỉ cần cậu đồng ý, từ nay về sau, nhà họ Kim sẽ nghe lệnh cậu!”

Kim Chí Minh bỗng bước tới, cung kính nói.

Lương Văn Khang cũng vội nói: “Sau này nhà họ Lương cũng sẽ nghe theo lệnh của cậu Thanh!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn hai người rồi thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã nói rất rõ rồi nhỉ? Chuyện ở Nam Dương và Đông Lan không liên quan đến tôi!”
Bây giờ Dương Thanh sắp đến Yến Đô rồi, nên anh không hề hứng thú với chuyện ở Nam Dương và Đông Lan.

“Cậu Thanh, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cho dù thế nào, Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương cũng là anh em, nếu cậu không giúp chúng tôi, gia tộc của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt mất!”
Tô Thành Vũ thấy rất hối hận, nhưng đã muộn rồi.

“Ông đi đi!”
Dương Thanh cũng nói.

“Vâng!”
Tô Thành Vũ không dám phản đối, cung kính đáp rồi buồn bã rời đi.


Những người nên đi nhanh chóng đi hết.

Trong đại sảnh, chỉ còn Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên, Hàn Diệp - con trai Hàn Khiếu Thiên và một số người thuộc dòng chính của nhà họ Quan.

Quan Chính Sơn bảo Quan Tuyết Tùng ở lại, cho những người khác đi hết.

Sau khi mọi người rời đi, Quan Chính Sơn mới nói: “Cậu Thanh, cậu có kế sách gì chưa ạ?”
Những người khác đều nhìn về phía Dương Thanh.

Dù sao, họ dám đối đầu với nhà họ Tiết cũng vì có Dương Thanh.

Dương Thanh nói: “Gần đây tôi sẽ ở Giang Hải, nếu người nhà họ Tiết có động tĩnh gì, mọi người cứ báo cho tôi biết”.

“Vâng!”
Đám người vội đáp.

Hàn Khiếu Thiên thoáng ngập ngừng rồi nói: “Cậu thanh niên nhà họ Tiết kia cũng không phải người tầm thường, cho dù thế nào, cậu ta cũng đến từ nhà họ Tiết, hơn nữa có địa vị khá cao, cậu Thanh phải cẩn thận”.

- ---------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi