CHIẾN THẦN Ở RỂ



Thấy cảm xúc của Tần Thanh Tâm đã dần ổn định lại, Châu Ngọc Thúy sợ hãi vội vàng chạy lên tách hai người họ ra, giận dữ nói: “Thanh Tâm bảo cậu cút, cậu còn ở đó làm gì? Cút đi cho tôi!”

“Rầm” một tiếng, Dương Thanh bị bà ta cưỡng chế đuổi ra ngoài.


Mặc dù bị đuổi đi nhưng Dương Thanh vẫn rất vui vẻ, bởi vì Tần Thanh Tâm không muốn ly hôn.


Không cần biết là vì danh tiếng hay là vì con gái, không ly hôn vẫn là kết quả tốt đẹp nhất đối với Dương Thanh.


Sau khi rời khỏi nhà Tần Thanh Tâm, Dương Thanh đến thẳng chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải.


Trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh nằm ở Yến Đô, do mẹ của Dương Thanh là Dương Tuyết Nhạn sáng lập khi chưa quen biết bố của anh.
Về sau khi chuyện hai người họ yêu nhau bị lộ ra, gia tộc Vũ Văn đã cướp đi mất.


Đến khi biết địa vị của Dương Thanh ở biên giới phía Bắc, gia tộc Vũ Văn mới chịu trao trả lại tập đoàn Nhạn Thanh cho anh.


Đứng dưới tòa cao ốc hùng vĩ của tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh không khỏi cảm thán.
Chỉ cần nghĩ tới những đau thương và tủi nhục mà mẹ đã phải chịu đựng, anh lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.


“Một ngày nào đó, mình nhất định sẽ đích thân đến gia tộc Vũ Văn một chuyến”, cơn giận trong mắt Dương Thanh dần tan biến.


Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi một chiếc xe Maserati màu trắng trong bãi đỗ xe của tập đoàn Nhạn Thanh.


Người phụ nữ này chính là cô em vợ Tần Y của Dương Thanh.
Chiếc xe sang trọng kia chính là một trong những sính lễ mà nhà họ Tần vừa nhận được.
Cô ta sốt sắng lái ngay ra ngoài, cũng không sợ trở thành trò cười.



“Tần Y, hâm mộ cậu thật đấy! Được lọt vào mắt xanh cậu chủ nhà họ Tô, người ta lại còn đưa tới bao nhiêu là sính lễ nữa.
Cậu được gả vào nhà giàu rồi thì cũng đừng quên cô bạn thân này đấy nhé!”, một cô gái mặc đồng phục của tập đoàn Nhạn Thanh tươi cười đi tới chỗ Tần Y.


Tần Y rất nhiệt tình ôm tay cô gái kia, cười nói: “Quên ai cũng không quên được cậu đâu.
Hiện giờ mình vẫn cần phải nhờ cậu giúp đây”.


“Tần Y, cậu cứ yên tâm đi, có mình ra tay, chuyện của cậu dễ như trở bàn tay thôi.
Dù gì mình cũng là giám đốc phòng nhân sự nắm giữ “quyền sinh sát” trong tay cơ mà.
Nếu không phải công ty có quy định phải nộp hồ sơ, mình đã làm thủ tục nhậm chức cho cậu luôn rồi.
Nhưng không sao hết, lát nữa chỉ là làm qua loa cho đúng quy trình thôi”.


“Vậy thì phải cảm ơn giám đốc Tôn nhiều rồi!”

“Giữa chúng ta còn phải khách sáo nữa sao?”



Hai người cười nói vui vẻ, dường như quan hệ rất thân thiết.


“Dương Thanh!”

Vừa mới đi tới cổng công ty, Tần Y đã trông thấy Dương Thanh, cô ta lập tức kinh ngạc hô lên.
Dương Thanh chưa kịp lên tiếng, cô ta đã sa sầm mặt, tức giận nói: “Anh là đồ biến thái cuồng theo dõi.
Bị mẹ tôi đuổi đi lại muốn tới quấy rối tôi sao? Nói cho anh biết, cho dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi cũng sẽ không giúp anh đâu”.


Dương Thanh khẽ cau mày, cười lạnh nói: “Theo dõi cô? Không lẽ cô mắc chứng hoang tưởng sao?”

Tần Y bị nghẹn họng không nói nên lời, nhưng chỉ một thoáng sau, cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó, che mặt cười nhạo: “Anh tới để phỏng vấn xin việc đúng không?”

Dương Thanh không thèm để ý tới cô ta, im lặng nhấc chân định bước vào trong.



Anh vừa mới nhấc chân lên, Tần Y đã chạy tới ngăn cản, vẻ mặt đầy khiêu khích: “Dương Thanh, tôi khuyên anh đừng cố gắng vô ích nữa.
Anh biết tập đoàn Nhạn Thanh là gì không? Đây chính là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô đấy.
Mặc dù chi nhánh Giang Hải vừa mới thành lập nhưng cũng không phải là nơi loại rác rưởi gì cũng có thể vào”.


“Tần Y, đây là ai?”, Tôn Điềm nghi hoặc hỏi.


Tần Y khinh thường liếc nhìn Dương Thanh rồi nói với Tôn Điềm: “Anh ta chính là đồ vô dụng năm năm trước từng lừa gạt chị gái mình, cuỗm tiền chạy mất.
Bây giờ chắc là tiêu hết tiền rồi nên vẫn muốn tiếp tục quấn lấy chị mình.
Sao nhà mình có thể chấp nhận anh ta? Ban nãy anh ta bị nhà mình đuổi đi rồi”.


Tôn Điềm giật mình buột miệng nói: “Thì ra anh ta chính là tên cặn bã đã vấy bẩn đời chị cậu sao?”

Nói xong, cô ta mới nhớ tới người mình vừa nói đang đứng ngay trước mặt, vội vàng che miệng lại, lúng túng nói: “Xin lỗi!”.
Truyện Sủng

“Tôn Điềm, anh ta chính là đồ vô dụng.
Cậu không nói sai gì cả, sao phải xin lỗi?”, Tần Y tỏ vẻ không sao cả.


Tôn Điềm nhìn Dương Thanh, gấp giọng nói: “Xin lỗi anh, công ty của chúng tôi đã tuyển đủ người rồi.
Anh nên trở về đi!”

Rõ ràng cô ta đang muốn giúp đỡ Tần Y.
Chi nhánh vừa mới thành lập, đáng lẽ phải cực kỳ thiếu người mới đúng, sao lại tuyển đủ người được?

Dương Thanh không thèm để ý tới những lời bọn họ nói.
Hiện nay, đừng nói là một cái chi nhánh nhỏ nhoi này, cả tập đoàn Nhạn Thanh đều là của anh.



Cho dù không có tập đoàn Nhạn Thanh, tiền tài và địa vị của anh cũng vượt xa gia tộc Vũ Văn.


Dương Thanh cất bước định đi vào công ty.


Tôn Điềm sốt ruột vội vàng chạy tới ngăn cản anh: “Sao anh lại như vậy? Tôi đã nói tập đoàn Nhạn Thanh tuyển đủ người rồi.
Sao anh còn muốn đi vào? Anh còn bước thêm một bước, tôi sẽ gọi bảo vệ”.


“Cút ra!”

Dương Thanh bỗng quát lớn một tiếng, toàn thân tản ra khí lạnh.
Tôn Diềm bị tiếng quát này dọa sợ lùi lại về sau.


Dương Thanh nhẫn nhịn chịu đựng hết thảy ở nhà họ Tần đều là vì Tần Thanh Tâm và con gái.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể lên mặt mới anh.


“Dương Thanh, gan anh to thật đấy, dám giương oai ở trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh sao?”, Tôn Điềm sợ Dương Thanh, nhưng Tần Y thì không.


“Giám đốc Tôn, cô sao vậy?”

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ đi tới hỏi Tôn Điềm.


Sắc mặt của Tôn Điềm rất lạnh lùng.
Cô ta chỉ tay vào Dương Thanh, giận dữ nói: “Đội trưởng Trương, người này muốn xông vào công ty, tôi nghi ngờ anh ta có ý đồ gây rối.
Hôm nay chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh sẽ tới, nếu các ông để người không liên quan đi vào, hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là mất việc đâu”.


Trong lời nói của Tôn Điềm chứa đựng sự cảnh cáo.
Đội trưởng Trương giật mình, lập tức nói vài câu vào bộ đàm.
Chẳng mấy chốc đã có hơn mười bảo vệ trang bị đầy đủ chạy tới.


“Y Y, chúng ta đi thôi!”, Tôn Điềm lạnh lùng liếc nhìn Dương Thanh.


Tần Y vô cùng đắc ý, cười lạnh nhìn anh: “Muốn đi làm ở tập đoàn Nhạn Thanh sao? Đừng có mơ!”


Dứt lời, cô ta liền đi theo Tôn Điềm.


“Thằng nhãi, đây không phải nơi mày có thể làm càn đâu, mau cút đi cho tao!”, đội trưởng Trương kiêu ngạo nói.


Dương Thanh híp mắt lại, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Các người còn không thèm hỏi tôi là ai, tới đây làm gì đã muốn đuổi tôi đi sao? Các người làm bảo vệ như vậy đó hả?”

Đội trưởng Trương nhíu mày: “Giám đốc Tôn nói mày định gây rối, tao đuổi mày đi thì có vấn đề gì?”

“Cô ta nói gì các người cũng tin sao? Các người thích làm chó của người khác như vậy hả?”

Sắc mặt của Dương Thanh đã không còn độ ấm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.


Nghe anh nói vậy, cả đám bảo vệ đều sững sờ.


“Thằng nhãi, mày muốn chết hả?”

Đội trưởng Trương giận tím mặt, cao giọng quát: “Lên hết cho tao, đánh chết thằng khốn này đi!”

Kít!

Đúng lúc ấy, một chiếc xe Audi A8 màu đen phanh gấp lại trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh.


Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da chỉnh tề vội vàng bước xuống.


“Chào sếp Lạc!”, đám bảo vệ vội vàng đứng thẳng tắp.


Thế nhưng sếp Lạc không thèm nhìn họ lấy một cái, mặt mày tái mét vì sợ hãi, chạy tới chỗ Dương Thanh khom người kính cẩn nói: “Chào chủ tịch!”

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi