“Xin lỗi, cô có phải là cô Trần Hạ Lan không?”
Trần Hạ Lan lo lắng gật đầu: “Tôi…
Tôi là, tôi có thể hỏi anh là..”
Trung tá vội vàng nói: “Tôi là trung tá ở quân khu của tỉnh chúng tôi, tôi ngưỡng mộ Diệp soái đã lâu.
“Mặc dù chưa gặp qua Diệp soái, nhưng hôm nay gặp được chị dâu là may rồi.”
“Chị dâu, nếu chị có yêu cầu gì đừng ngại nói, tôi sẽ không chối từ”
Kể từ khi trung tá biết rằng Diệp soái đã ở thành phố Lâm Hải được năm năm, anh ta đã hỏi thăm tin tức về Diệp soái.
Anh ta tìm hiểu được rằng Diệp soái đã theo đuổi Trần Hạ Lan trong 5 năm, nên anh ta coi Trần Hạ Lan là chị dâu.
Nhưng anh ta đâu biết, Diệp Huyền Tân đã yêu nhầm Trần Hạ Lan trong suốt 5 năm, mà đối tượng anh ta cần bày tỏ trên thực tế là Từ Lam Khiết .
Trung tá gọi “chị dâu”, gọi thẳng vào tim của Trần Hạ Lan.
Vẻ mặt Trần Hạ Lan kiêu ngạo: “Hóa ra là như vậy.’ Thiên tài chỉ mất một giây để ghi nhớ.
“Đừng lo lắng, hôm nào tôi sẽ thu xếp để anh gặp mặt chồng tôi.”
Trung tá vui mừng khôn xiết: ‘Làm phiền chị dâu rồi, chị có việc bận thì làm trước đi, có việc gì thì có thể nói”
Trung tá liền xoay người rời đi.
Lại nhìn Trân Hạ Lan một lần nữa, đuôi của cô ta sắp vểnh lên trời rồi.
Lúc trước cô ta cũng không xác định, người mà Diệp soái muốn bày tỏ có phải là mình.
Nhưng mà, bây giờ cô ta có thể chắc chắn điều đó.
Cô ta vui vẻ nói: “Nhìn thấy không, tôi chính là vợ của Diệp soái, đồng thời cũng là bà chủ của buổi lễ trọng đại này!”
“Hừm, một nhà các cô, chờ chết đi.
Người một nhà của Từ Lam Khiết hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước đây, bọn họ còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy rằng lời thổ lộ của Diệp soái với Trần Hạ Lan chỉ là suy đoán cá nhân của Trần Hạ Lan, không coi là thật.
Tuy nhiên, hiện tại chuyện này đã không thể nào thay đổi được nữa ……
Hai chân của Lý Khả Diệu yếu ớt, muốn quỳ xuống cầu xin bọn họ tha thứ…
Nhưng, vào lúc này, ánh đèn đột nhiên mờ đi, một giọng nói tràn đầy mạnh mẽ vang lên khắp đại sảnh.
“Im lặng, tất cả mọi người im lặng.”
Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, trọng tâm tập trung đến sân khấu.
Chủ trì của buổi lễ này đúng là Cô Lang.
Dáng người của Cô Lang cao ngất, khí thế ngập trời, khiến người ta khiếp sợ không thở nổi.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn khán giả, nói: “Vốn dĩ Diệp soái không muốn tổ chức một buổi lễ xuất quan này, nhưng anh ấy không thể chịu được sự nhiệt tình của mọi người, nên anh ấy đã mở tượng trưng buổi lễ long trọng này: “Tất nhiên, Diệp soái là người khiêm tốn, không thích đối mặt với nhiều người như vậy… trừ khi đó là kẻ thù.”
Mọi người cũng không quá thất vọng.
Diệp soái thần long thấy đầu không thấy đuôi, bọn họ không quá mong đợi có thể nhìn thấy Diệp soái.
Đối với họ, việc tham gia buổi lễ trọng đại ngày hôm nay của Diệp soái đã là may mắn rồi, họ không dám đòi hỏi quá nhiều.
Cô Lang tiếp tục nói: “Đối với buổi lễ trọng đại này, Diệp soái chỉ có một sự sắp xếp”
“Anh ấy muốn cầu hôn vị hôn thê của mình”
“Chúng ta hãy gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến Diệp soái và chị dâu.
Bùm!
Ở hiện trường, tiếng vỗ tay như sấm, tất cả mọi người đều tràn đầy phấn khích, mong chờ sự xuất hiện của nữ chính.
Nếu có thể được Diệp soái coi trọng, đó thực sự là hương khói cho tổ tiên có linh.
Rốt cuộc là cô gái nào, được hưởng vinh dự này, mọi người đều mỏi mắt mong chời Một đội bảo vệ danh dự từ từ đi ra đại sảnh.
Họ đeo thanh kiếm dài trên eo, mặc quân phục, tư thế hiên ngang anh hùng, dũng mãnh khí phách.
Trong tay mỗi người đều cầm một hộp quà.
Hộp quà được làm bằng vàng ròng và được đính bằng kim cương.
Riêng hộp quà đã quý như vậy, món quà bên trong có giá trị biết bao.
Dưới sự dẫn dắt của Cô Lang, những người bảo vệ danh dự chậm rãi đi về phía Trần Hạ Lan và Từ Lam Khiết Lúc này, cả hai đang đứng cạnh nhau.
Trần Hạ Lan đã kích động đến bật khóc.
Mà sắc mặt Từ Lam Khiết trông ảm đạm, tuyệt vọng và bất lực.
Khi Diệp soái cầu hôn cũng là ngày nhà họ Từ diệt vong.
Theo bản năng Từ Lam Khiết muốn trốn vào trong góc.
Nhưng Diệp Huyền Tần đã ngăn cô lại: Đừng nhúc nhích.
Từ Lam Khiết tức giận véo Diệp Huyền tần.
Để cô đứng đây làm nền cho Trần Hạ Lan, muốn tự rước lấy nhục sao!
Cô Lang đi đến chỗ cách hai người họ khoảng một mét, dừng lại sau đó kính chào theo nghi thức quân đội.
“Chị dâu, hãy nhận lấy sính lễ của Diệp soái.
Giọng nói của Trần Hạ Lan run lên lợi hại, lúc này, cô ta cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế “Tôi,….. Tôi nguyện ý.
Cô Lang cau mày nhìn chằm chằm Trần Hạ Lan: “Tránh rai”
Trần Hạ Lan sửng sốt: “Cái … cái gì!
Cô Lang trở nên mất kiên nhẫn đẩy Trần Hạ Lan ra: “Chị dâu cách cô một mét, không ai có thể đến gần ngoại trừ Diệp soái.