CHIẾN THẦN PHONG VÂN

“Được rồi, vậy cậu cứ lưu lại đi, ở trên công trường làm việc.”

Độc Lang bĩu môi, có chút bất mãn: “Anh, anh để đường đường là Sĩ quan phương bắc làm ở công trường, đây có chút không thích hợp.”

Diệp Huyền Tần: “Cút. Ông đây đường đường chỉ huy Tần còn phải làm một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ đây, anh có nói cái gì sao?”

Độc Lang: “…”

Diệp Huyền Tần và Độc Lang trở lại công trường, mười mấy đàn em theo Hắc Long lập tức quỳ xuống dập đầu lạy.

“Anh Tần, cầu xin anh giữ lại chúng tôi đi.”

“Sau này bất kể có bảo chúng tôi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì chúng tôi cũng quyết không chối từ.”

“Chỉ cầu anh có thể truyền thụ võ thuật cho chúng tôi. Dù cho thực lực có thể đạt đến một phần mười của anh thôi thì chết cũng không tiếc.”

Rất rõ ràng, bọn họ đã bị thực lực của Diệp Huyền Tần chinh phục.

Hiện tại Diệp Huyền Tần đang cần người dùng, gật đầu đáp ứng rồi: “Được, vậy thì lưu lại đi.”

Mọi người vội vàng dập đầu lạy nói cám ơn.

Diệp Huyền Tần hướng về phía Sở Trương nói: “Sở Trương, sau này các người cứ nghe theo Độc Lang, cậu ta sẽ chỉ điểm các người.”

Mọi người nhìn Độc Lang, trên mặt tràn ngập vẻ không phục!

Anh ta chỉ là một người công nhân mà thôi, nào có tư cách gì chỉ điểm họ chứ.

Diệp Huyền Tần nhìn ra bọn họ không phục, cười nói: “Không phục có thể nói ra.”

“Thế giới này, thực lực là vua. Các người có thể khiêu chiến cậu ta, có thể chống nổi ba chiêu của cậu ta thì tôi sẽ thu người đó làm đệ tử cuối cùng!”

Mọi người nhất thời mắt sáng lên.

Được anh Tần thu làm đệ tử cuối cùng, đây chính là cơ hội tốt để một bước lên trời thật đó.

Chỉ cần có thể đỡ được ba chiêu của Độc Lang…

Mọi người tim đập thình thịch!

Sở Trương hai tay ôm quyền: “Này… anh Lang, đắc tội rồi.”

Độc Lang cười cười: “Có gì đâu chứ, nếu không các người lên hết một đám đi, một mình đấu quá lãng phí thời gian.”

Lên hết một đám.

Quả thực ngông cuồng đến mức không chịu nổi.

Mọi người vội vàng làm nóng người, nóng lòng muốn thử, chuẩn bị dạy dỗ cho Độc Lang một chút!

Độc Lang: “Các anh em, một chút nhớ hạ thủ lưu tình đó, đều là người trong nhà, thấy máu thì không dễ nhìn.”

Có một đàn em ngông cuồng nói: “Anh Lang yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.”

Độc Lang gật đầu: “Có câu nói này của các người thì tôi an tâm.”

Nói qua, anh ta tiện tay lấy một cái ống tuýp từ bên cạnh: “Đến đây đi.”

A!

Tất cả mọi người đều cứng lại rồi, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm cái ống tuýp kia.

Vừa nãy, cái kia ống tuýp đã bị dán chặt vào tường mà Độc Lang chỉ là tiện tay kéo một cái, liền đem ống tuýp này lôi ra ngoài, bức tường cũng vỡ tan ra hai cái lỗ lớn…

Mẹ nó a, khí lực của tên này so với anh Tần cũng không kém bao nhiêu.

Người ở bên cạnh anh Tần đều con mẹ nó biến thái như thế sao?

Vừa nãy người đã nói “hạ thủ lưu tình”, mặt bùm một cái liền đỏ.

Sở Trương sợ hãi, vội vã xua tay: “Anh Lang, vừa nãy là do chúng ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, anh chớ chấp nhặt với chúng ta.”

“Không thể so sánh không thể so sánh, sau này anh chính là anh của chúng tôi.”

Độc Lang vội hỏi: “Đừng nha, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Đến đây đi, tôi rất dễ bị đánh gục, đánh một cái là gục.”

Mọi người: “Ha ha.”

Có quỷ mới tin anh.

Độc Lang đang vô cùng ngứa tay, làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội ra tay lần này được chứ, vẫn buộc bọn họ ra tay.

Diệp Huyền Tần không kiên nhẫn, mắng: “Độc Lang, câm miệng. Có lúc cho cậu ra tay, hà tất nóng lòng nhất thời.”

Độc Lang nói: “Anh, đây chính là do anh nói đó, anh nợ em một cơ hội ra tay thoả thích.”

Mọi người không nói gì, cái người đàn ông da đen này làm sao lại “hiếu chiến” như vậy chứ!

Diệp Huyền Tần lại liếc mắt nhìn đống phế tích vùi lấp Hắc Long, khu phế tích này không có động tĩnh gì!

Hắc Long chết rồi?

Cũng không biết là do mình ra tay quá nặng, hay là Hắc Long quá yếu.

Anh nói với Sở Trương: “Chờ một lúc phái người đem Hắc Long đưa trở về, chuyển lời đến Bạo Long, nói anh ta có chiêu gì thì cứ việc lấy ra hết đi, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón.”

Sở Trương: “Tuân mệnh!””

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi