Phương Ngạn đã được trả tự do.
Ngay khi trở về biệt thự, anh ta nóng lòng muốn gọi điện thoại ngay cho một cô người mẫu.
Anh ta muốn giải tỏa hết tất cả sự bất mãn được tích lũy trong cả ngày hôm nay lên người cô ta.
Kết quả, không thấy bóng dáng cô người mẫu đâu mà người đến tìm anh lại là Trân Hạ Lan.
Nhìn cặp chân thon dài, xinh đẹp được bao bọc bởi họa tiết da báo, cặp mông căng tròn, uyển chuyển của Trần Hạ Lan, Phương Ngạn lại “tinh trùng lên não”.
Anh ta đột nhiên lao tới, đè Trân Hạ Lan lên bàn, ghì chặt hai tay cô ta lại.
Trần Hạ Lan sợ hãi, giãy dụa: “Cậu Phương, cậu muốn làm gì”
Phương Ngạn cười chế nhạo. Anh ta cởi đai lưng và trói hai tay cô ta lại, ngăn không cho cô ta vùng vẫy.
“Hừ, con điếm, mỗi lần đến gặp tao đều ăn mặc khêu gợi như vậy. Đây không phải là muốn quyến rũ tao sao.
Yên tâm đi, tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Trần Hạ Lan nghĩ rằng, tên playboy này mà chịu chịu trách nhiệm với mình mới là chuyện lạ. Vì vậy, cô giãy dụa càng mạnh hơn: “Cậu Phương, cậu bình tính chút đi.
Mục đích lần này tôi tới đây là muốn thương lượng với cậu một chuyện rất quan trọng.”
Chuyện này có liên quan đến Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần “
Cả hai cái tên này đều đã trở thành ác mộng đối với Phương Ngạn.
ta lập tức bị đả kích, chân tay trở 2ủn rủn.
“Chết tiệt.”
Trên trán Phương Ngạn nổi đầy gân xanh, buông Trần Hạ Lan ra: “Dám phá hỏng tâm trạng tốt của tao. Mày muốn chết phải không. Nói đi, nếu không phải chuyện quan trọng, tao sẽ xử lý mày”
Trần Hạ Lan hoảng sợ chỉnh đốn quần áo, nói: “Cậu Phương yên tâm, chỉ cần cậu làm theo những lời tôi nói, Từ Lam Khiết nhất định sẽ ngoan ngoãn mà cầu xin cậu.”
Cậu cũng biết rồi đấy. Gần đây, Từ Khiết đã nhận được một đơn đặt hàng lớn từ nhà họ Thẩm, do vậy cần một lượng lớn nguyên liệu vật tư để sản xuất. Nhưng theo tôi được biết, Từ Lam Khiết vẫn còn nợ nhà cung cấp rất nhiều tiên. Lúc đó, chỉ cần khiến nhà cung cấp đi đòi nợ và không cung ứng hàng cho Từ Lam Khiết nữa…
Hừ” Trong vòng hai ngày nữa, nhà máy thép của cô ta sẽ phải đóng cửa, thêm vào đó lại còn làm chậm trễ công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm. Lúc đó, cô ta nhất định sẽ phải ngồi tù”
Đôi mắt Phương Ngạn sáng ngời: Mẹ kiếp, đúng là trên đời này, độc ác nhất chính là lòng dạ của phụ nữ. Khá khen mày có thể nghĩ ra được một chiêu độc như vậy.’ “Đúng lúc, những doanh nghiệp cung cấp hàng cho cô ta tôi đều có quen biết. Muốn để họ đi siết nợ và ngừng cung ứng cho cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay”
“Nhưng mà…” Anh ta đổi giọng: “Bây giờ Diệp soái đã phải lòng Từ Lam Khiết. Chúng ta đối với cô ta như vậy, nếu chọc Diệp soái tức giận thì phải làm thế nào?”
Trần Hạ Lan nở một nụ cười đắc ý: Phương, việc này thì cậu không phải lo. Cậu phải biết anh trai tôi làm đội trưởng ở Quân khu tỉnh. Vừa rồi anh ấy có gọi điện thoại cho tôi.
Anh ấy nói rằng, bây giờ toàn quân đội đều đã biết chuyện Từ Lam Khiết từ chối lời cầu hôn của Diệp soái.
Việc này khiến Diệp soái cảm thấy rất khó chịu. Anh ấy còn nhắc nhở tôi rằng, trong tương lai nhất định phải tránh xa Từ Lam Khiết ra, nếu không muốn gặp phải điều xui xẻo.
Hiện nay Diệp soái đối xử với Từ Lam Khiết như vậy, làm sao còn đi bảo vệ cô ta.”
Phương Ngạn võ trán: “Chết tiệt, chẳng trách tao được thả ra ngoài.
Hóa ra là Từ Lam Khiết đã chọc giận Diệp soái.”
“Haha, được rồi, tôi sẽ đi làm ngay đây.
“Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết, bọn mày cứ chờ xem. Chúng mày một người cũng không thể nào chạy thoát được đâu.”
“Diệp soái, đây là những nguyên liệu mà tôi đã mua cho ngài. Đó đều là những thứ được đặc biệt cung cấp cho những vị có chức cao trong quân đội, ngài cứ yên tâm dùng.”
Đầu bếp đưa một túi nguyên liệu cho Diệp Huyền Tần .
Diệp Huyền Tần gật đầu, nhận lấy, xoay người rời đi.
Đầu bếp vội la lên: “Diệp soái, ngài có muốn tôi nấu cho ngài không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Đôi tay của ông dùng để nuôi hàng nghìn binh lính, không được phép dùng cho việc cá nhân”
Ông chú đang mua rau ở bên cạnh lập tức trở nên vui vẻ.
Chức vị đặc biệt trong quân đội, nuôi hàng ngàn binh lính … Hai người này thật đúng là có khiếu bốc phét mà.
Khi Diệp Huyền Tần trở về nhà, không khí ở trong nhà có chút căng thẳng.
Từ Huy Hoàng đang cau mày, hút từng điếu từng điếu thuốc.
Từ Lam Khiết thì đang ấm ức ngồi trên ghế sô pha, bĩu môi, quay đầu, vẻ mặt bướng bỉnh.
Lý Khả Diệu trừng mắt nhìn Từ Lam Khiết, nghiến răng kèn kẹt, hận không thể ăn chết cô.
Cả gia đình đều đang vì sự việc “Diệp soái cầu hôn” mà náo loạn.
Phát hiện Diệp Huyền Tần trở lại, Lý Khả Diệu dứt khoát chuyển sự phẫn nộ của mình lên người anh.
“Có đi mua nguyên liệu thôi mà cũng mất nhiều thời gian đến thế. Đúng là vô dụng.”
Bà giật nguyên liệu và bước vào bếp.
Diệp Huyền Tần bước đến ngồi xuống bên cạnh Từ Lam Khiết, an ủi: “Lam Khiết, đừng tức giận, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi mà”
Nghe vậy, cô càng tức giận, căm phẫn mà giẫm vào chân Diệp Huyền Tần : “Anh đúng là đồ đầu gõ, tức chết em rồi”
Mẹ cô khuyên cô đừng nên kết hôn với anh, thế thì anh càng không có cơ hội.
Anh lại còn nói rằng mẹ làm như thế chỉ vì muốn tốt cho cô…. Đồ đầu gỗ chết tiệt!
Bùm!
Chợt có tiếng nồi rơi trong bếp.
Cả nhà hoảng hốt lao vào trong bếp: “Mẹ (Khả Diệu), có chuyện gì vậy?”
Lý Khả Diệu nhìn những nguyên liệu mà Diệp Huyền Tần mang về với vẻ mặt kinh hãi, giọng nói run run: “Diệp Huyền Tân, những nguyên liệu này … cậu lấy ở đâu ra vậy?”