Chương 2273: Thiên La Thập Tam Châm, tôi không sợ!
Miêu Nhất Chỉ lắc đầu: “Thiên Ma Vương? Là ai, tôi vốn chẳng biết người đó là ai cả”
Được rồi!
Sát Lang nghiền ngẫm cười: “Tôi thích chăm sóc loại người xương cốt cứng rắn như ông đấy!”
Dứt lời, Sát Lang rút phi kiếm ra, quơ quơ, ánh đao bóng kiếm khiến lòng người lạnh run: “Thanh phi kiếm này của tôi, có thể làm kiếm, cũng có thể làm roi”
“Để tôi xem xem ông có thể ăn bao nhiêu phát kiếm tiên.”
Dứt lời, Sát Lang vung cao phi kiếm.
Miêu Nhất Chi đột nhiên gào to một tiếng: “Ngừng tay, ngừng tay, tôi cho các người xem một thứ khác, sau đó các người quyết định có ra tay hay không cũng không muộn.”
Sát Lang ngừng tay: “Thứ gì?”
Miêu Nhất Chi chợt nắm một vốc đất, ném thẳng vào đám người Diệp Huyền Tân: “Chính là thứ này, ha haI”
Thừa dịp bụi làm mờ tầm nhìn của đám người Diệp Huyền Tân, Miêu Nhất Chi nhanh chóng nhảy khỏi đám đất, ngay lập tức nhảy vào trong dòng sông bên cạnh.
Khốn nạn!
Độc Lang tức giận đến nỗi mặt nổi gân xanh: “Dám đánh lén ông đây, đúng là không nhịn được!”
Dứt lời, Độc Lang nhảy vào sông, đuổi kịp Miêu Nhất Chỉ.
Thế nhưng Diệp Huyền Tân cản Độc Lang lại: “Bắt ông ta, còn cần cậu ra tay sao?”
Anh hướng về phía sông hô lên một tiếng: “Thần Long, có người nhảy xuống sông, định cướp thần khí của ông đấy”
“Cái gì!” Thần Long Vận Quốc nổi Thần Long tôi nhìn trúng cái gì, há lại để kẻ khác ngấp nghé đến? Ông đây giết chết hắn ta ngay lập tức.
Diệp Huyền Tân: “Nể mặt mũi tôi, người này rất quan trọng với tôi, để cho ông ta chút hơi tàn đi”
Thần Long Vận Quốc không đáp lời, chỉ vẫy đuôi rồng một cái, dòng sông lập tức nổi sóng lớn.
Sóng lớn cao đến mấy chục mét.
Trong làn sóng lớn, có một điểm đen nhỏ xen lẫn trong đó, chính là Miêu Nhất Chỉ.
Miêu Nhất Chỉ bay theo sóng lên tận trời, sau khi rơi xuống mặt đất, liên tục nôn ra máu, đau đớn rên rỉ.
Một cái xương sườn của ông ta bị gãy, đâm rách da lộ ra ngoài, vô cùng thê thảm!
Miêu Nhất Chỉ nhìn về phía dòng sông, kinh sợ không thôi: “Thứ gì, đó là thứ gì vậy? Mạnh quái”
Mới vừa rồi ở trong sông, vậy mà Miêu Nhất Chỉ lại loáng thoáng trông thấy một con ‘Thần Long’.
Thân hình của con Thần Long kia to lớn, vảy trên mình vàng lóng lánh, quyền thế phi phàm, khiến cho lòng không khỏi sinh sự kính sợ.
Trên đời này sao có thể sinh vật đáng sợ đến vậy!
Thế giới quan của Miêu Nhất Chi bị đả kích mạnh mẽ.
Độc Lang nở nụ cười: “Thế nào, không biết thứ ở dưới đó là gì sao?
Để tôi nói cho ông biết nhé, rồng, Thần Long trong truyền thuyết!”
Sắc mặt của phù thủy Miêu Nhất Chỉ trắng bệch ra: “Trên đời này làm gì còn tồn tại sinh vật như rồng nữa! Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!”
Diệp Huyền Tân: “Mặc kệ ông có tin hay không, câu hỏi tiếp theo của tôi ông tốt nhất nên thành thật trả lời. Nếu không, tôi sẽ khiến ông phải hối hận suốt đời!”
“Thứ nhất, là ông ra lệnh cho bọn cướp đường ám sát Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ của tập đoàn Diệp Linh? Vì sao lại phải nhằm vào Trình Hạ Vũ?”
“Thứ hai, ông luyện bọn đạo tặc thành người nhện, chìm xuống mặt sông, rốt cuộc là để bọn họ canh giữ thứ gì?”
“Thứ ba, mục đích mà ông khống chế người dân trong thôn trồng đậu nành, cuối cùng là gì?”
“Thứ tư, chủ của ông là Thiên Ma Vương…”
Miêu Nhất Chỉ cắt ngang câu hỏi của Diệp Huyền Tân: “Đừng hỏi nữa, hôm nay cậu hỏi tôi cái gì, tôi cũng đều không đáp đâu.”
“Được, được lắm!”
Lửa giận trong lòng của Diệp Huyền Tần lập tức cháy lên hừng hực: “Lần đầu tiên có người từ chối tôi dứt khoát như vậy!”
“Tôi nghĩ ông vốn từ chối tôi, là vì không hiểu rõ tôi. Tiếp theo, tôi sẽ cho ông thấy thủ đoạn của tôi một chút!”
“Sự đau đớn tôi mang lại, chia làm mười cấp bậc. Người bình thường chỉ có thể chịu đựng được bốn năm bậc đau đớn. Không biết ông có thể kiên trì đến cấp thứ mấy”
Dứt lời, Diệp Huyền Tân móc ra Thiên La Thập Tam Châm, định bụng dùng hình với ông ta.
Miêu Nhất Chỉ thờ ơ liếc nhìn Thiên La Thập Tam Châm: “Ha ha, đối với phù thủy như tôi mà nói, châm cứu là chuyện như cơm bữa, đơn giản như ăn cơm uống nước vậy! Cậu dùng châm cứu để uy hiếp tôi, coi thường ai đó?”