Bệnh viện Bình An.
Văn phòng tổng Giám đốc.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai cũng đang xem bản đồ. Họ cũng đánh dấu một vòng tròn màu đỏ trên bản đồ.
Ngô Giai Giai nói: "Quận Ngô Giang đã tung ra tin tức rằng khu đất này sẽ được bán đấu giá để quy hoạch bệnh viện. Bây giờ họ đã bắt đầu mời các tập đoàn dược phẩm khác nhau ở thành phố Trung Hải tham gia đấu thầu. Cả nhà họ Tô và nhà họ Hàn đều đã tham gia đấu thầu”.
Ánh mặt Tô Duệ Hân đầy khí thế: "Cốt lõi kinh doanh tốt như vậy, mảnh đất tốt như vậy. Ai có được mảnh đất này thì chỉ vất vả một lần mà có lợi mãi mãi, sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn dược phẩm. Thật đáng tiếc là bệnh viện Bình An quá nhỏ bé, không đủ tư cách tham gia đấu thầu và cũng không có khả năng đấu thầu".
Ngô Giai Giai thở dài: "Đúng vậy, bệnh viện Bình An của chúng ta có thể từ từ phát triển và lớn mạnh, nhưng cơ hội như vậy rất hiếm gặp trong mười năm tới đây. Nếu chúng ta bỏ lỡ, cơ hội bệnh viện chúng ta trở thành bệnh viện đa khoa cấp ba trong tương lai là rất mong manh”.
Tô Duệ Hân nói với vẻ ghen tị: "Nhưng giá khởi điểm của khu đất này ước tính sơ sơ đã là sáu trăm triệu tệ rồi. Cuối cùng chắc chắn sẽ vượt quá tám trăm triệu tệ. Chưa kể chúng ta không đủ tư cách tham gia đấu thầu, cho dù chúng ta đủ điều kiện để tham gia, chúng ta cũng không có tiền để mà có được mảnh đất này”.
Ngô Giai Giai nói: "Nghe nói cạnh tranh khốc liệt nhất là tập đoàn Trần Thị và tập đoàn Hàn Thị. Đúng ra tập đoàn Trần Thị chỉ kinh doanh bất động sản, nhà ở. Ngay cả bất động sản thương mại cũng hiếm khi làm. Tại sao ông ta lại nhiệt tình với mảnh đất này như vậy? Liệu có phải chịu sự nhờ vả của người khác hay không?”
Tô Duệ Hân nói: "Giai Giai, ý cậu là gì?”
Ngô Giai Giai nói: "Trước đây khi Ngân hàng Hoa hồng làm khó chúng ta, nhưng chỉ với một câu nói của cậu Lăng, chủ tịch Trương đã bị sa thải, Ngân hàng Hoa hồng bị phong tỏa, Lý Long tự mình đến xin lỗi và đưa cho chúng ta năm mươi triệu tệ. Cuối cùng, ngay cả Trần Lâm cũng đích thân đến thăm chúng ta và gửi cho chúng ta ba trăm triệu tệ. Lần này Trần Lâm quyết tâm thâu tóm mảnh đất này, liệu có phải cậu Lăng là người đứng sau không?"
Tô Duệ Hân cau mày.
Ngô Giai Giai tiếp tục: "Cậu Lăng này đặc biệt quan tâm đến cậu. Mình cảm giác anh ta yêu cậu. Lần này mình cũng cảm thấy rằng cậu Lăng cũng đang lên kế hoạch vì cậu. Có thể anh ta muốn giúp cậu lấy được mảnh đất này thì sao?”
"Không thể!”, Tô Duệ Hân phủ quyết: "Mảnh đất này nếu không có tám chín trăm triệu tệ, căn bản không thể lấy được. Mình và cậu Lăng trước giờ chưa từng gặp mặt, làm sao anh ta có thể đầu tư cho mình nhiều như thế được chứ? Ngô Giai Giai, có phải cậu bị ngốc rồi không?”
Ngô Giai Giai nói: "Mình chỉ linh cảm thôi mà. Hơn nữa mình cảm thấy cậu Lăng nói đối với cậu tốt lắm đó, người ta đã nhờ Trần Lâm mang tới cả ba trăm triệu tệ rồi còn gì. Tám chín trăm triệu tệ đối với cậu Lăng mà nói cũng chẳng là gì cả. Sau khi cậu và Lăng Khôi ly hôn, có phải có thể cân nhắc đến cậu Lăng này không?”
Tô Duệ Hân cười khúc khích nói: "Giai Giai, cậu nói bậy bạ gì đó. Cậu Lăng đó có khi ít ra cũng phải bảy mươi tám mươi tuổi rồi ấy chứ, thế mà cậu cũng xuống tay được à?”
Ngô Gia Gia suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Cũng phải, một người giàu có như vậy, nói sao cũng phải là một ông già bảy tám mươi tuổi rồi. Vậy thì đúng là không hợp lắm!”
Tô Duệ Hân nói: "Mình cảm thấy chúng ta cứ nhận sự giúp đỡ của cậu Lăng này không được ổn. Mình phải tìm cơ hội gặp người này, nói rõ với người ta mới được”.
Ngô Giai Giai nói: "Người ta đối xử tốt với cậu, cậu cứ phải từ chối là sao? Hay là cậu cũng để tâm đến việc trên dưới nhà họ Tô dị nghị?”
Tô Duệ Hân không biết bắt đầu từ khi nào mà những lời đồn đại cô là bồ nhí của cậu Lăng bắt đầu lan truyền trong nhà họ Tô, điều này khiến Tô Duệ Hân cảm thấy rất khó chịu.
Trước đó, mọi người đều coi thường và chế giễu Lăng Khôi vì anh có bồ nhí bên ngoài.
Bây giờ cô cũng đã trở thành một Lăng Khôi như trước đây rồi.
Tô Duệ Hân đanh mặt lại nói: "Đã đồn khắp rồi, mình có để ý cũng chẳng ích gì. Chỉ là cảm thấy cứ dựa vào sự giúp đỡ của người ta không được tốt lắm thôi!”
Ngô Giai Giai nói: "Thôi đi, được lợi quá lại còn tỏ vẻ nữa. Đại tiểu tư của mình ơi, cậu tỉnh lại đi. Nếu như bệnh viện Bình An không có cậu Lăng chống lưng thì đã phá sản từ lâu rồi, cũng không thể giành lại từ trong tay của nhà họ Tô được”.
“Cũng phải”, Tô Duệ Hân cúi đầu không nói gì nữa.
Trần Lâm không hề nói trước về hành động lần này với Lăng Khôi.
Lăng Khôi nghe mà cảm thấy hơi xúc động.
Quả thực, bệnh viện Bình An muốn mở rộng thì phải có một mảnh đất ở khu trung tâm. Hơn nữa cơ hội như thế này là rất hiếm. Xét cho cùng trong một thành phố cũng chỉ có một số khu vực kinh doanh chính mà thôi, sau nhiều thập kỷ, chúng đã bị người dân chiếm dụng từ lâu.
Mảnh đất trong quận Ngô Giang này ở trung tâm. Nó gần như là khu đất thương mại duy nhất trong khu kinh doanh chính.
Trần Lâm đã để tâm đến chuyện này.
“Nghe ông nói như vậy, đêm nay Tỉnh Thượng Xuân thắng chắc rồi”, Lăng Khôi cũng cảm thấy nên nhanh chóng lấy được mảnh đất này tặng cho vợ mình.
Những ngày này, Lăng Khôi ngày càng cảm thấy có lỗi với vợ hơn.
Luôn nghĩ phải làm gì đó cho vợ để bù đắp.
Trần Lâm nhấp một ngụm trà và cau mày: "Tôi thực sự không chắc chút nào. Phòng tập Boxing của Trần Thị là thành viên của Công hội quyền anh và là một phòng tập lâu đời rồi. Trần Tử Long lại là người đã sớm thành danh, còn Tỉnh Thương Xuân là tay đấm bạch kim hai sao mới nổi, khả năng thắng không phải rất lớn. Nhưng đây đã là cao thủ lợi hại nhất mà tôi có thể dùng được rồi”.
Lăng Khôi gật đầu: "Ông có lòng rồi!”
Lăng Khôi chỉ nói bốn từ đơn giản này đã khiến Trần Lâm vui mừng khôn xiết: "Được phục vụ cho cậu Lăng là vinh hạnh của tôi. Chỉ là tôi lo chưa chắc có thể hoàn thành được chuyện lần này”.
Lăng Khôi nói: "Không sao, cứ xem thế nào đã!”
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quần áo khỏe khoắn bước vào phòng VIP: "Sếp Trần, ông đang tìm tôi à?”
Người đàn ông cao một mét chín, dáng người to cao, tấm lưng rắn chắc. Từng thớ cơ bắp trên cơ thể mang đến cho người ta một sự uy hiếp rất lớn.
Tỉnh Thượng Xuân.
Khi trận đấu sắp bắt đầu, hắn đến để chào hỏi Trần Lâm.