CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Bà cụ Tô lắc đầu nói: “Không thể nào. Hàn Thiên Hào đã gióng trống khua chiêng tuyên bố tiến vào Ngô Giang rồi. Kiên quyết sẽ đầu tư vào mảnh đất này, cho dù cậu Lăng có ra mặt, cũng không thể làm Hàn Thiên Hào thay đổi được tình hình”.

Tô Thần rất kinh ngạc: “Nhưng chẳng phải lúc trước cậu Lăng có thể sai khiến được lãnh đạo lớn như Mã Đằng sao. Lần này...”

Bà cụ Tô khẳng định chắc chắn: “Lần này và lần trước khác nhau. Lần trước Mã Đằng tới chúc thọ bà, chỉ là nể mặt cậu Lăng thôi. Nhưng lần này, lại có liên quan về lợi ích mật thiết với Hàn Thiên Hào. Mã Đằng không thể ra mặt được. Nếu không là công khai trở mặt với nhà họ Hàn. Mã Đằng không có tí lợi ích nào sẽ không lật mặt với thành viên đoàn chủ tịch như gia tộc Hàn Thị đâu”.

Tô Thần nghe xong cũng thả lỏng: “Vẫn là bà nhìn xa trông rộng. Gia tộc Hàn Thị lấy được mảnh đất Ngô Giang này, nghĩa là nhà họ Hàn muốn đánh vào quận Ngô Giang rồi. Như vậy sẽ không phải là tin tốt đối với các doanh nghiệp y dược ở quận Ngô Giang. Đặc biệt là với bệnh viện Bình An, sau này sẽ khó mà phát triển được”.

Bà cụ Tô nói: “Đúng vậy, nói thẳng ra thì đây cũng là chuyện tốt. Sự thật sẽ khiến Tô Duệ Hân hiểu rõ, rời khỏi sự che chở của nhà họ Tô thì nó sẽ chẳng thể làm được gì nên hồn”.

...

Trần Nguyên kể lại với Trần Tử Long về từng câu từng chữ của Lăng Khôi.

Trần Tử Long cực kì tức giận, đấm mạnh lên bàn làm việc bằng gỗ khiến nó bị nứt toác: “Gan chó lớn quá nhỉ, ngay cả Trần Tử Long tôi mà cũng dám không nể mặt. Cậu ta chỉ là một thằng Lăng Khôi bé nhỏ, có tư cách gì mà đến nhà chào hỏi? Boxing Trần Thị là nơi hắn muốn tới thì tới sao?”

Trần Nguyên cố nén cơn đau dưới chân, cúi người nói: “Sư huynh Trần, tên Lăng Khôi này quá kiêu ngạo hống hách. Ngày trước hắn phá hỏng danh tiếng của Boxing Trần Thị, khiến Boxing Trần Thị chúng ta trở thành trò cười của sàn đấu ngầm. Bây giờ hắn lại không nhận lỗi với chúng ta còn muốn tới cửa chào hỏi, tung tin muốn khiến Boxing Trần Thị của chúng ta biến mất khỏi thế giới. Đâu ra cái lý lẽ đó chứ”.

Trần Tử Long gầm lên: “Được lắm, ba ngày sau, tập hợp tất cả võ sĩ quyền anh của Boxing Trần Thị, đợi cậu ta ở đại sảnh. Đến lúc đó tôi muốn mỗi người trong Boxing Trần Thị này đều nhìn thấy cảnh Lăng Khôi quỳ xuống cầu xin chúng ta như thế nào. Không đánh gãy hai chân cậu ta thì tôi không phải Trần Tử Long!”

“Quản lý Trần oai phong sáng suốt!”

“Quản lý Trần thiên hạ vô địch!”

“Con quạ Lăng Khôi đó, ba ngày sau nhất định phải khiến hắn thân bại danh liệt, rơi vào chỗ chết!”

“...”

Tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm Lăng Khôi.

Đúng lúc này, Hàn Thiên Hào dẫn theo Hàn Phá tiến vào.

Trần Tử Long lập tức đứng dậy ra đón: “Anh Hào, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?”

Hàn Thiên Hào là cổ đông của Boxing Khởi Lâm, cũng là cổ đông lớn của Boxing Trần Thị. Bao năm nay, Boxing Trần Thị có thể phát triển mạnh mẽ như ngày hôm nay, một phần là do nền tảng vững chắc, có được lòng tin của mọi người, ngoài ra một phần cũng là do nhận được sự ủng hộ của tập đoàn tài chính như gia tộc Hàn Thị.

Trần Tử Long chủ động nhường chỗ cho Hàn Thiên Hào, Hàn Thiên Hào cũng không khách khí ngồi xuống: “Lần này biểu hiện của Tử Long thật sự dũng cảm phi phàm, giúp tôi giành được mảnh đất ở Ngô Giang. Tôi rất hài lòng, đặc biệt tới đây đặng quà cho cậu”.

Ông ta vẫy tay, Hàn Phá liền đưa một phần quà tặng.

Bên trên có vô số món quà tặng giá trị. Trần Tử Long nhìn thấy liền cực kì cảm động, chắp tay nói: “Cảm ơn anh Hào đã tặng quà”.

Trần Thiên Hào cười nhạt nói: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo. Tỉnh Thượng Xuân bị cậu đánh phải nhập viện nhiều ngày vẫn chưa hồi phục, trong lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái”.

Mọi người trò chuyện một lúc, cười nói vui vẻ.

Lúc này, một võ sĩ quyền anh vội vội vàng vàng tiến vào: “Anh Hào, có một người tên là Giang Nhược Ly muốn gặp anh”.

“Giang Nhược Ly? Cô ta tới đây làm gì?”, Hàn Thiên Hào hơi cau mày.

Giang Nhược Ly là thư ký trưởng của Công đoàn Trung Hải, là người mà Mã Đằng tin tưởng nhất, nhà họ Giang cũng là gia tộc giàu có đỉnh cấp của thành phố Trung Hải. Tuy rằng Hàn Thiên Hào cũng là người có quyền, nhưng cũng không dám coi thường.

“Cho cô ta vào đi”.

Hàn Thiên Hào đứng dậy tiếp đón, thấy Giang Nhược Ly bước vào cửa liền tiến lên hai bước, cười nhạt nói: “Thư ký Giang, cô tìm tôi có việc sao?”

Giang Nhược Ly mặc bộ đồng phục, chiếc váy bó sát ôm lấy đôi chân thon dài tuyệt đẹp, khiến người ta rạo rực.

Nhưng không có ai dám có ý nghĩ như vậy đối với người phụ nữ này.

Muốn chết à?

Giang Nhược Ly thoải mái tự nhiên, đối mặt với Hàn Thiên Hào: “Sếp Hàn, tôi tới có lời muốn chuyển tới ông”.

Cũng chỉ có Giang Nhược Ly mới dám to gan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hàn Thiên Hào. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc đó Hàn Thiên Hào sẽ nổi giận mất.

“Hội trưởng Mã tìm tôi sao?”, Hàn Thiên Hào ngờ vực hỏi.

Giang Nhược Ly lắc đầu: “Không phải hội trưởng Mã, mà là anh Lăng”.

“Cậu Lăng?”, Hàn Thiên Hào thắc mắc: “Tôi và cậu Lăng chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết. Không biết cậu Lăng tìm tôi có chuyện gì?”

Lại là cậu Lăng?

Hàn Thiên Hào không có tí thiện cảm nào với cậu Lăng này.

Nhưng trong lòng cũng không dám coi thường, ngay cả hội trưởng Mã Đằng còn cực kì nể mặt cậu Lăng nên Hàn Thiên Hào cũng không dám ra vẻ.

Giang Nhược Ly nói: “Anh Lăng bảo tôi chuyển lời với ông một câu - anh Lăng đã nhìn trúng mảnh đất ở Ngô Giang rồi. Mảnh đất này đang trong tay ông, mời ông xem giải quyết thế nào”.

Sắc mặt Hàn Thiên Hào bỗng tái nhợt.

Người khác có thể sẽ không hiểu ý của Giang Nhược Ly, nhưng ông ta vừa nghe đã hiểu.

Anh Lăng đang uy hiếp ông ta.

Lúc này Trần Tử Long đứng dậy nói: “Thư ký Giang, mảnh đất này là anh Hào bỏ nhiều công sức ra giá cao mới lấy được nó. Bây giờ đã công bố kế hoạch đầu tư rồi. Cho dù cậu Lăng có bản lĩnh lớn thế nào cũng không thể cưỡng ép phải không?”

Giang Nhược Ly nói: “Tôi chỉ phụ trách chuyển lời của anh Lăng, bây giờ đã chuyển lời xong rồi. Sếp Hàn lựa chọn thế nào mời ông tự mình quyết định. Mong ông cho tôi câu trả lời trong vòng ba ngày”.

Dứt lời, Giang Nhược Ly quay người rời đi.

“Đợi đã”, Hàn Thiên Hào đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Cậu Lăng muốn mảnh đất đó, được thôi. Tôi có thể bán nguyên giá cho cậu ta. Bất cứ lúc nào cũng có thể giao dịch”.

Hàn Thiên Hào rất không thoải mái.

Đưa ra quyết định như vậy, đã là giới hạn cuối cùng của ông ta rồi.

Nếu không nghĩ đến mối quan hệ của cậu Lăng và Mã Đằng thì cho dù có ra giá gấp ba lần Hàn Thiên Hào cũng không bán.

Giang Nhược Ly không tỏ vẻ gì: “Đây là câu trả lời cuối cùng của ông sao?”

Hàn Thiên Hào lạnh lùng nói: “Đúng”.

“Tôi sẽ chuyển đúng lời của ông tới anh Lăng. Tạm biệt”, Giang Nhược Ly quay người đi thẳng.

Lúc sắp rời đi cô ấy còn thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi