CHIẾN THẦN PHỤC THÙ



Sau khi rời khỏi khách sạn, Lăng Khôi dừng lại ven đường hồi lâu.

Anh đứng dựa vào một thân cây lớn mà hút hết nửa bao thuốc.

Anh vẫn chưa hoàn hồn khi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

...
Chung cư Garden ở thị trấn Hoa Hồng.

Lúc Lăng Khôi về nhà cũng đã là sáng sớm.

Lê cơ thể mệt mỏi, anh đi tắm, giặt đồ rồi để đồ ăn sáng mai vào nồi cơm điện, hẹn giờ nấu cháo.

Giặt đồ, nấu cơm, rửa bát, làm việc nhà.
Đây là những việc thường ngày của Lăng Khôi, anh làm rất tốt mà còn không có bất kỳ lời phàn nàn nào.

Chẳng còn cách nào khác, ở rể thì không có địa vị, sống chung còn phải nhìn sắc mặt của người khác.


Nếu như không phải ông cụ Tô dặn dò thì sao Lăng Khôi có thể ở rể nhà họ Tô được chứ.

Hơn nữa, sau thất bại trong trận chiến ở núi Tuyết Long ba năm trước, Lăng Khôi đã nhảy xuống một vách đá để tìm đường sống, sau đó trôi theo sông Vọng Cổ mới về được Trung Hải.

Tim Lăng Khôi vì vậy mà bị thương nặng, cần phải điều trị.

Đã quen với cuộc đời chinh chiến, trải qua bao nhiêu thất bại lớn và vết thương nghiêm trọng, khi anh không có sức mạnh để vực dậy lần nữa thì làm một thằng ở rể bình thường, ngày ngày làm việc nhà cũng khá ổn.

Làm xong việc nhà, Lăng Khôi quay về căn phòng nhỏ của mình, ngáp liên tục mấy cái, chuẩn bị đi ngủ.

Có người từng nói, vợ chồng sau khi kết hôn không được ở chung phòng à?
Đó là chuyện bình thường lắm mà?
Lăng Khôi là tên ở rể không có địa vị nên không được phép ở chung phòng.

Ba năm nay, Lăng Khôi vẫn luôn ở trong căn phòng nhỏ này.

Nếu là một người đàn ông dũng mãnh bình thường trải qua những ngày tháng như vậy suốt ba năm, sẽ khó tránh khỏi cảm giác ấm ức, mất đi tôn nghiêm.

Nhưng Lăng Khôi thì không giống vậy.

Để thực hiện lời dặn dò trước lúc lâm chung cũng như đền đáp ơn nuôi dưỡng của bố nuôi thì việc yêu thương, bảo vệ vợ sao lại gọi là ấm ức được chứ?
Lăng Khôi chuẩn bị tắt đèn, Tô Duệ Hân bỗng nhiên đẩy cửa bước vào.

Cô mặc váy ngủ lụa màu đen, mái tóc dài hơi rối xoã ngang vai, bộ dạng mệt mỏi mà quyến rũ, trên người cô còn toả ra mùi thơm thoang thoảng.

Lăng Khôi sững sờ.

Bình thường cô không bao giờ bước vào phòng anh, mỗi lần nói chuyện cũng chỉ đứng ngoài phòng khách, đứng cạnh cửa để nói.

Hành động này của cô khiến anh vừa mừng vừa lo.


Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Lăng Khôi vô thức hất chăn ra: “Vợ ơi, có phải trong phòng có chuột không? Để anh đi diệt chuột ngay”.

Trong ba năm qua, có vài lần Tô Duệ Hân cũng tìm Lăng Khôi vào giữa đêm như này, nguyên nhân là do trong phòng có gián, có tiếng động khác thường...!
Hơn nữa, Tô Duệ Hân rất ghét anh gọi cô là vợ.

Nhưng lần này dường như cô rất thoải mái, không hề tức giận.

Lăng Khôi đã để ý đến biểu cảm nhỏ nhặt này.

Quả nhiên, biểu hiện của mình ở khách sạn khiến cô ấy rất hài lòng.

Tô Duệ Hân hơi áy náy, nói: “Không có chuột.

Tôi qua đây chỉ muốn nói với anh vài câu”.

Lăng Khôi lại ngồi dậy, lắng nghe lời dạy dỗ của vợ: “Em nói đi, anh nghe đây”.

Tô Duệ Hân quan sát kĩ người đàn ông trước mặt.

Không chỉ ánh mắt rất tinh tường, Tô Duệ Hân còn nhận ra ngoại trừ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, không để ý tới ngoại hình thì người đàn ông này rất đẹp trai.


Lăng Khôi rất cao và khoẻ mạnh, cơ bắp rắn chắc gần như hoàn hảo, đôi lòng mày như thanh kiếm với đôi mắt sáng, gò má cũng rõ ràng góc cạnh, cả người như ẩn như hiện khí thế uy nghiêm.

Sau khi định thần lại, Tô Duệ Hân đỏ mặt, úp úp mở mở mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tôi xin lỗi anh về chuyện hôm nay.

Tôi đã hiểu lầm anh với Yến Lệ.

Tôi rất cảm động khi nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Yến Lệ.

Cảm ơn anh...!đã thích tôi như vậy”.

Mặc dù chuyện này cũng có nguyên nhân, nhưng Lăng Khôi nghe xong cũng thấy vui mừng khôn xiết, còn cảm động không nói nên lời.

Trong ba năm, đây là lần đầu tiên Tô Duệ Hân nhìn thẳng vào anh.

- -----------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi