Nghe nói hôm nay Trần Giang và Trương Khởi Lâm đến nhà Hàn Thiên Hào thăm Hàn Phá.
Trương Khởi Lâm mở một phòng tập boxing, có tên là Boxing Khởi Lâm. Tiêu Ức Tình là tay đấm số một của Boxing Khởi Lâm, là người canh gác bảo vệ địa bàn, những năm này hắn đã giúp Trương Khởi Lâm kiếm không ít tiền.
Mà tập đoàn y dược Hàn Thị của Hàn Thiên Hào là nhà cung cấp các loại thuốc cấm trong thời gian dài, có mối liên hệ chặt chẽ với sàn đấu ngầm, đồng thời còn là cổ đông lớn của Boxing Khởi Lâm.
Nếu không, chỉ dựa vào sức của một mình Trương Khởi Lâm, sao có thể chống đỡ nổi cả một phòng tập boxing khổng lồ.
Tay đấm hàng đầu bị đánh tàn phế, Hàn Thiên Hào cực kì kinh hoàng, gọi Trương Khởi Lâm đến hỏi. Có điều trước sự uy hiếp mạnh mẽ của Lăng Khôi thì Trương Khởi Lâm cũng không dám nói sự thật, chỉ nói Tiêu Ức Tình bị xe tông.
Trần Giang và Hàn Phá là bạn bè, hơn nữa cũng muốn bợ đỡ Hàn Phá, nên cũng đến theo.
Sau khi rời khỏi nhà của Hàn Thiên Hào ở số 55 biệt thự Vân Đỉnh. Trần Giang và Trương Khởi Lâm không còn đi cùng nhau. Trương Khởi Lâm và Hổ Gia đi ngang qua số nhà 99 biệt thự Vân Đỉnh dưới chân núi, tình cờ nhìn thấy Tô Duệ Hân xinh đẹp ăn mặc mát mẻ và đã say khướt.
Hổ gia và Trương Khởi Lâm đều cho rằng Tô Duệ Hân là gái tiếp rượu, có một người giàu có nào đó ở trong biệt thự mở tiệc nên mới đến đây tiếp rượu.
Nếu là cô chủ nhà giàu thì không thể nào uống say thành như vậy được.
Hai người đột nhiên nổi lên ác ý.
Hổ gia nhìn Trương Khởi Lâm đang si mê với đôi mắt đỏ ngầu, biết cơ hội thể hiện đang đến: “Sếp Trương, tôi bắt cô ta lên xe, đưa về nhà ông cho ông từ từ thưởng thức. Cơ thể và vòng eo quyến rũ kia nhất định là một tuyệt phẩm”.
Trương Khởi Lâm hài lòng gật đầu: “Đi đi, làm kín đáo một chút”.
Chu Lam ở trong biệt thự của bà cụ Tô cũng uống thêm vài ly.
Con gái làm mọi việc vì cái gia tộc này, bà ta đều biết rõ. Nhưng lại bị gia tộc đối xử lạnh nhạt, trong thâm tâm bà ta cũng rất thương xót con gái. Sau khi bữa tiệc rượu kết thúc, bà ta mới phát hiện Tô Duệ Hân không thấy đâu.
Điện thoại cũng không kết nối được.
Bà cụ Tô gọi vài người đi tìm, cuối cùng thông qua camera giám sát, nhìn thấy Tô Duệ Hân một mình say mèm đi ra ngoài.
Chu Lam giậm chân nói: “Duệ Hân một mình uống say đi ra ngoài rồi sao, mau cho người đi tìm Duệ Hân”.
Bà cụ Tô cũng rất lo lắng: “Cô yên tâm, trong bữa tiệc của tôi, không ai biến mất được đâu. Tôi lập tức đi xem lại camera giám sát”.
Không thể không nói, thái độ phục vụ của khu biệt thự cao cấp cũng rất cao. Không đến mười phút, toàn bộ camera giám sát đã được bật lên.
Tuy rằng chỗ mà Tô Duệ Hân biến mất là góc khuất của camera, bị cây lớn che mất. Nhưng vẫn có thể thấy có một chiếc xe đi ra từ chỗ đó.
Sau đó Tô Duệ Hân không thấy nữa.
Tô Mộng Như nói: “Chắc chắn là chiếc xe kia đã đưa chị Hân đi”.
Mọi người vội vàng chạy đến chỗ khuất của camera, phát hiện điện thoại của Tô Duệ Hân bị rơi trên mặt đất.
“Mẹ, Duệ Hân bị bắt cóc rồi! Cầu xin mẹ, nhất định phải cứu lấy Duệ Hân”, Chu Lam níu chặt lấy áo của bà cụ Tô, lớn tiếng cầu xin.
“Cô cuống lên làm gì!”, Bà cụ Tô lớn tiếng quát: “Sự việc mới xảy ra chưa đến nửa tiếng, bây giờ đi tìm vẫn còn kịp. Tôi có quen người tên là Trần Bưu, là ông trùm trong cả hai giới trắng đen, bảo cậu ta kiểm tra chủ nhân của biển số xe này là được chứ gì”.
Thực lực của bà cụ Tô tuyệt đối không hề nhỏ, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi nhận được phản hồi, tay bà cụ Tô run rẩy.
“Mẹ, đây là xe của ai? Là thằng khốn nào đã bắt cóc Duệ Hân?”, Chu Lam sốt ruột sắp khóc đến nơi.
“Là xe của Trương Khởi Lâm, thông qua camera giám sát vừa nãy, Trương Khởi Lâm lái xe tiến vào cổng lớn của biệt thự số 55, đó là nơi ở của Hàn Thiên Hào”, bà cụ Tô nhíu chặt mày nói.
“Hóa ra là thằng khốn Trương Khởi Lâm bắt cóc Duệ Hân. Mau bảo Trần Bưu giúp chúng ta cứu người đi”, cảm xúc của Chu Lam gần như sụp đổ, cả đời này bà ta chỉ có một đứa con gái là Tô Duệ Hân.
Tô Duệ Hân cũng là trụ cột duy nhất của bà ta, nếu như Tô Duệ Hân có mệnh hệ gì thì bà ta cũng không muốn sống nữa.
Bà cụ Tô nói: “Vừa nãy Trần Bưu có nói, hiện giờ công việc cậu ta bận rộn, bảo tốt nhất chúng ta tự nghĩ cách, lát nữa cậu ta sẽ lộ mặt thăm dò một chút”.
Chu Lam nghe xong càng hoảng loạn: “Người đều đã bị bắt cóc rồi mà cậu ta chỉ thăm dò một chút sao?”
Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Loại người như Trần Bưu còn lợi hại hơn nhiều so với Lục Hải Siêu, có thể nhận lời ra mặt đã là nể mặt lắm rồi. Cô còn muốn thế nào nữa hả?”
“Ngồi đợi tin tức của Trần Bưu đi”, bà cụ Tô bỏ lại một câu rồi đưa mọi người trở về biệt thự.
Nhà họ Tô có không ít người đang ở sảnh lớn của biệt thự, đợi tin tức của Trần Bưu. Mặc dù đang là đêm khuya ai cũng buồn ngủ, nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng người, nên họ đều mệt mỏi chờ đợi.
Một tiếng sau, Trần Bưu gọi lại, nói với bà cụ Tô, chiếc xe đột nhập vào biệt thự gắn biển số giả, hôm nay Trương Khởi Lâm không đi ngang qua biệt thự Vân Đỉnh, đây là một sự hiểu lầm, bảo bà cụ Tô tự nghĩ cách.
Lý do lấy lệ này quá rõ ràng khiến bà cụ Tô mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, bà ta lạnh lùng nói vài câu rồi cúp máy, sau đó kể lại sự việc cho mọi người.
“Không, không! Tội nghiệp Duệ Hân của con. Mẹ, nhất định là Trương Khởi Lâm đó đã bắt cóc Duệ Hân, mẹ nhất định phải cứu Duệ Hân”, Chu Lam lớn tiếng cầu xin.
Bà cụ Tô cũng rất đau đầu, không phải bà ta không biết là Trương Khởi Lâm làm, nhưng Trương Khởi Lâm là một tay đấm lợi hại, mặc dù nhà họ Tô có tiền nhưng cũng không thể đắc tội được.
Nhưng nếu cứ mặc kệ Tô Duệ Hân thì cũng không xong.
Lúc này Tô Thần lên tiếng: “Hay là chúng ta gọi điện cho Trần Giang. Cháu thấy Trần Giang khá để tâm đến em Hân. Nói không chừng cậu ta có cách gì đó?”
“Mau gọi cho Trần Giang”, Chu Lam thúc giục, nước mắt trực trào ra ngoài.
Tô Thần gọi điện thoại cho Trần Giang, nói Duệ Hân bị bắt cóc, bảo anh ta đến biệt thự một chuyến.
Một lúc sau Trần Giang vội vàng tiến vào, cực kì lo lắng hỏi: “Duệ Hân thế nào rồi?”
Tô Thần kể lại sự việc cho anh ta.
Trần Giang nghe xong nhíu chặt mày.
Lúc này Chu Lam mới nói: “Trần Giang, tôi biết cậu thích Duệ Hân. Sự việc lần này nếu cậu có thể giải quyết ổn thỏa thì tôi nhất định sẽ gả Duệ Hân cho cậu”.