CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Ngô Giai Giai cau mày nói: "Chủ tịch Trương, ý của ông là gì?”

Chủ tịch Trương nói: "Vốn dĩ đúng là khoản vay của bệnh viện các cô đã được phê duyệt. Tuy nhiên, trong hai ngày qua thị trường vốn đã trải qua rất nhiều xáo trộn, hiện tại toàn bộ thị trường đang bị cạn kiệt nguồn tiền. Do đó, chúng ta cần bàn bạc lại những điều kiện ban đầu đã thống nhất".

Ngô Giai Giai rất không vui, nhưng cũng không có cách nào khác: "Không cần phải vòng vo, ông có điều kiện gì cứ việc nói thẳng”.

Tô Duệ Hân cũng căng thẳng nhìn chủ tịch Trương.

Chủ tịch Trương nói: "Tiền lãi sẽ tăng lên gấp đôi. Hoặc thời gian trả nợ sẽ tăng lên gấp đôi".

Xuýt…

Cả Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều há hốc mồm.

Tiền lãi tăng gấp đôi hoặc số năm trả nợ tăng gấp đôi? Kết quả của bất kỳ điều kiện nào cũng đều là tăng gấp đôi tiền lãi. Vốn dĩ tổng tiền lãi chỉ phải trả mười một triệu tệ. Nhưng bây giờ con số lên đến hai mươi hai triệu?

Giá vốn quá cao.

Bệnh viện Bình An căn bản không đủ khả năng.

Ngoài ra, như thế này rõ thực là lừa bịp mà.

Tô Duệ Hân bất mãn nói: "Ông như thế này rõ ràng là lừa bịp mà, đột nhiên tăng tiền lãi lên gấp đôi, như thế cũng nhiều quá rồi, tôi không thể đồng ý với ông”.

Chủ tịch Trương dang tay, vẻ mặt không quan tâm: "Vậy thì không cần phải bàn bạc gì nữa. Ngân hàng Hoa Hồng chúng tôi cũng coi như tử tế lắm rồi. Nói thẳng ra thì cô có đi đến ngân hàng khác, cho dù cô có trả lãi cao hơn đi chăng nữa họ cũng sẽ không cho các cô vay đâu”.

Ngô Giai Giai nói: "Có thể châm chước chút được không? Chúng ta có thể nâng cao mức lãi một cách hợp lý, nhưng lãi cao gấp đôi thì thực sự là cao quá”.

Chủ tịch Trương kiêu ngạo nói: "Không được, hoặc là đồng ý với điều kiện của tôi, hoặc là khỏi bàn bạc gì hết”.

Bầu không khí chìm vào cảnh ngượng ngùng.

Lúc này Lăng Khôi cũng đã ăn xong miếng cơm cuối cùng. Anh lấy khăn ăn lau sạch vết dầu trên khóe miệng và nói: "Chủ tịch Trương nói quá lời rồi. Tài sản của bệnh viện Bình An rất chất lượng, các ngân hàng muốn cho chúng tôi vay nhiều lắm, không phải chỉ mỗi ngân hàng của ông thôi đâu”.

Chủ tịch Trương lạnh lùng khịt mũi: "Cậu cứ việc thử xem. Trong thị trấn Hoa Hồng không có ngân hàng nào cho các người vay tiền đâu. Còn việc kinh doanh của bệnh viện Bình An lại chỉ giới hạn trong thị trấn Hoa Hồng. Ra khỏi thị trấn Hoa Hồng, bệnh viện Bình An chẳng là cái thá gì cả, ngân hàng căn bản không thèm để ý đến các người”.

Những lời này khiến Tô Duệ Hân rất khó xử.

Cô biết rằng chủ tịch Trương đang nói đúng sự thật.

Bệnh viện Bình An khác với tập đoàn Tô Thị. Hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tô Thị bao phủ toàn bộ trong ngoài thành phố Trung Hải, có ảnh hưởng đáng kể đối với toàn thành phố.

Nhưng bệnh viện Bình An hiện đã kinh doanh độc lập và sự ảnh hưởng của nó chỉ giới hạn ở thị trấn Hoa Hồng mà thôi.

Nếu không thể vay được tiền ở thị trấn Hoa Hồng, thì lại càng không thể vay được tiền ở ngoài thị trấn.

Lăng Khôi tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm rượu: "Chủ tịch Trương, ông không nên khẳng định quá như vậy, mọi người đều là ra ngoài làm ăn cả, chuyện gì cũng nên chừa lại đường lui, ông không nên quá đáng quá, đối với ông cũng chẳng có lợi lộc gì cả. Chưa biết chừng có lúc ông lại cầm tiền đến xin vợ tôi nhận lấy mà không cần một đồng lãi nào luôn đó. Hoặc là lúc nào đó ngân hàng Hoa Hồng bị phá sản cũng chưa biết chừng”.

Chủ tịch Trương tức giận nói: "Cậu đang uy hiếp tôi?”

Lăng Khôi nói: “Ông còn không đáng để tôi uy hiếp đâu!”

Chủ tịch Trương đột nhiên đập bàn và nói lớn: "Thật là to gan, giờ tôi nói cho các người biết, ngân hàng Hoa Hồng chúng tôi tuyệt đối không cho các người vay tiền nữa. Chúng tôi sẽ liên kết với tất cả các ngân hàng ở thị trấn Hoa Hồng cắt đứt các khoản vay cho các người. Trừ khi cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi còn có thể hồi phục lại điều kiện đàm phán vừa rồi”.

Lăng Khôi mỉm cười: "Nếu đã như vậy thì tôi tuyên bố, ngân hàng Hoa Hồng của ông sẽ phá sản trong vòng ba ngày”.

"Ha ha ha. Thật là nực cười. Ngân hàng Hoa hồng của chúng tôi được Lý Long, một tay anh chị thuộc cả hai thế giới ở thị trấn Hoa Hồng chống lưng. Chỉ dựa vào cậu, một tên ở rể rác rưởi mà cũng dám ngông cuồng nói là khiến cho ngân hàng Hoa Hồng của tôi sụp đổ?”, chủ tịch Trương tức giận nói: “Bảo vệ đâu, đuổi đám nhãi này ra ngoài”.

“Chủ tịch Trương, có chuyện gì từ từ nói, đừng tức giận thế. Điều kiện chúng ta có thể trao đổi mà”, Tô Duệ Hân hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Khôi, cô vẫn muốn cứu vãn lại tình thế.

Không còn cách nào khác.

Khoản vay này quá quan trọng đối với bệnh viện Bình An. Nó chính là khoản tiền cứu mạng.

Ngay cả khi chủ tịch Trương đưa ra mức lãi suất cao như vậy, Tô Duệ Hân cũng không có lựa chọn nào khác.

"Sếp Tô, xin lỗi. Tên chồng vô dụng này của cô khiến tôi rất không vui. Hôm nay tôi không muốn bàn bạc gì với cô nữa, mời cô về đi”, chủ tịch Trương bực bội nói.

Tô Duệ Hân rất căng thẳng, liền nói thẳng: "Tôi đồng ý với điều kiện trước đây của ông. Chúng ta ký luôn hợp đồng đi”.

Theo Tô Duệ Hân thấy, điều kiện hà khắc như vậy cô cũng đã đồng ý rồi thì đối phương chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng chủ tịch Trương vẫn rất độc đoán, ông ta nói: "Tôi đã nói rằng vì chồng cô mà tôi không có tâm trạng nữa rồi. Mời cô về cho, hôm khác có thời gian, cô có thể một mình đến tìm tôi nói chuyện. Nếu như cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, có thể tôi sẽ cân nhắc cho cô vay tiền”.

Vẻ mặt Tô Duệ Hân rất thất vọng.

"Nói rồi đấy, cứ chờ phá sản đi”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy, nắm tay Tô Duệ Hân rời đi: "Bà xã, chúng ta đi thôi, chẳng có gì để bàn bạc với loại rác rưởi này hết”.

Tô Duệ Hân muốn thoát khỏi tay của Lăng Khôi, nhưng sau vài lần giằng co, cô không thể thoát ra, vì vậy cứ thế bị Lăng Khôi kéo ra khỏi ngân hàng.

"Lăng Khôi, anh làm gì vậy hả? Bệnh viện của chúng ta đang thiếu tiền. Nếu chủ tịch Trương không cho vay, bệnh viện sẽ không thể tiếp tục hoạt động được”, Tô Duệ Hân quyết liệt hất tay Lăng Khôi ra với vẻ mặt đầy tức giận.

Ngô Giai Giai theo ra cùng cũng trừng mắt với Lăng Khôi đầy vẻ oán trách: “Đang yên đang lành một chuyện tốt đẹp như thế lại bị anh hủy hoại hết rồi. Duệ Hân vì kinh doanh tốt cái bệnh viện này đã phải vất vả bôn ba khốn đốn, hôm nay lại bị anh phá hỏng chuyện hợp tác như vậy. Lăng Khôi, anh không thể hiểu cho sự vất vả của Duệ Hân một chút được hay sao?”

Tô Duệ Hân đứng sang một bên, bất bình nhìn Lăng Khôi, ấm ức muốn khóc.

Lăng Khôi nhìn cô mà đau xót, liền gạt đi những suy nghĩ vui đùa của mình và nghiêm túc nói: "Hai người có bị ngốc không vậy? Tiền lãi cao như vậy mà cũng đồng ý với người ta à? Người ta như vậy là đang công khai tống tiền mấy người đó”.

Tô Duệ Hân nói: "Nhưng tôi không có lựa chọn”.

Lăng Khôi nói: "Không, em có quyền lựa chọn”.

Tô Duệ Hân nói: "Tôi lấy đâu ra sự lựa chọn”.

Lăng Khôi nói: "Anh sẽ cho em sự lựa chọn thứ hai”.

Nói xong, Lăng Khôi quay lưng bỏ đi mà không cho Tô Duệ Hân cơ hội phản bác.

Tô Duệ Hân dậm khói: "Lăng Khôi, anh đi đâu vậy?”

"Anh đi tìm người bạn giàu có kia của mình, nhờ anh ấy nghĩ cách”, Lăng Khôi cũng không giấu diếm.

Ngô Giai Giai lạnh lùng hừ một tiếng: "Lăng Khôi, anh đã đánh giá quá cao tình bạn của mình rồi đấy. Bây giờ lòng người dễ thay đổi, thế thái vô tình, cho dù người anh em của anh có nhiều tiền đi chăng nữa, cũng không thể đưa cho anh năm mươi triệu được. Hơn nữa anh căn bản không hề có người bạn giàu có được chưa hả? Anh không chém gió thì sẽ chết à?”

“Tôi mà không chém gió là sẽ chết thật đấy”, nói xong Lăng Khôi đã rời đi xa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi