CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Cả người quản lý Trương ngã nhào xuống đất, một bên mặt bị đánh biến dạng, cả người lăn lộn kêu gào thảm thương, nhưng lại không dám biểu hiện vẻ bất kính, vội vàng bò dậy nằm sấp dưới đất.

“Còn không mau cảm ơn cậu Lăng thưởng cho cậu một gậy”, Trần Lâm muốn đánh chết hắn luôn.

Cậu đắc tội với ai cũng được chứ đừng có mà đắc tội với Lăng Khôi có hiểu chưa?

Đây là tổ tiên sống đấy!

Quản lý Trương gằn giọng: “Cảm ơn cậu Lăng thưởng cho tôi một gậy”.

“Cút đi”, Lăng Khôi vứt cây gậy xuống đất, xua tay, đám bảo vệ vội vàng đỡ quản lý Trương rời đi.

Nhân viên phục vụ pha trà cho hai người họ.

Trần Lâm chủ động rót trà cho Lăng Khôi: “Cậu Lăng đến mà không chịu nói một tiếng để tôi biết đường ra đón cậu”.

Lăng Khôi đáp: “Ông không cần khách sáo như vậy. Lần này tôi đến tìm ông là có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ”.

Trong lòng Trần Lâm vui sướng không thôi, có thể giúp sức cho Lăng Khôi là vinh hạnh to lớn của ông ta: “Cậu Lăng cứ nói”.

Lăng Khôi vào thẳng vấn đề: “Ông có biết Ngân hàng Hoa Hồng không?”

Trần Lâm nói: “Có biết một chút. Là ngân hàng chủ đạo do Lý Long xây dựng. Lý Long muốn tẩy trắng tiền bất hợp pháp của mình nên mới nhờ vào các mối quan hệ của mình thành lập ra ngân hàng. Có vấn đề gì sao?”

Lăng Khôi kể lại một lượt chuyện của Ngân hàng Hoa Hồng và bệnh viện Bình An, sau đó nói: “Tôi cảm thấy chủ tịch Trương này không ổn lắm, ông thấy sao?”

Trần Lâm không buồn nghĩ ngợi, nói luôn: “Người mà cậu Lăng cảm thấy không ổn thì nhất định là không ổn. Theo tôi thì không chỉ một mình chủ tịch Trương này có vấn đề thôi đâu mà cả Ngân hàng Hoa Hồng đều có vấn đề”.

Lăng Khôi nói: “Quận Ngô Giang là địa bàn của ông. Ông quyết là được”.

Trần Lâm không hổ là con cáo già: “Lát nữa tôi sẽ bảo Lục Hải Siêu tìm Lý Long nói chuyện. Chủ tịch Trương không có lý do gì để ở lại Ngân hàng Hoa Hồng nữa. Còn về chuyện có cần thiết giữ lại Ngân hàng Hoa Hồng hay không thì phải xem xem thái độ của Lý Long có khiến cậu Lăng hài lòng hay không. Nếu như không hài lòng thì Ngân hàng Hoa Hồng cũng không cần phải tồn tại nữa”.

Chỉ là cuộc trò chuyện nhỏ nhưng đã đưa ra quyết định cho sự sống chết đối với tương lai của Lý Long và Ngân hàng Hoa Hồng.

Đây chính là lề lối.

Lăng Khôi cười nói: “Ông Trần quả nhiên là thẳng thắn. Tôi xin ghi nhớ ân tình này”.

Trần Lâm nói: “Có thể giúp ích cho cậu Lăng là phúc phần của tôi, cậu Lăng không cần phải khách sáo”.

Lăng Khôi nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Ngân hàng Hoa Hồng không có giấy phép tài chính đúng không?”

Trần Lâm nói: “Quả thực là không có, tôi vẫn luôn muốn tiến quân vào ngành ngân hàng, khổ nỗi không lấy được giấy phép, quyền phê duyệt giấy phép đều nằm trong tay Công đoàn Trung Hải. Công đoàn Trung Hải quản lý vấn đề này rất nghiêm ngặt”.

Lăng Khôi nhấp một ngụm trà: “Nếu ông đã muốn mở ngân hàng thì cứ mở đi. Chuyện giấy phép tôi có thể tìm người nói giúp cho ông”.

Trần Lâm vui sướng tột độ, nói: “Cảm ơn cậu Lăng. Sau khi thành lập ngân hàng, khoản vay đầu tiên tôi sẽ dành cho bệnh viện Bình An, hơn nữa còn không lấy lãi. Trả hay không thật ra cũng không quan trọng”.

“Ông cứ xem mà làm là được”, Lăng Khôi đứng dậy: “Tôi còn phải về đi làm, đi trước nhé”.

“Tạm biệt cậu Lăng”, Trần Lâm đích thân tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa.

Sau khi chủ tịch Trương từ chối Tô Duệ Hân thì việc đầu tiên ông ta làm là đến nơi ở của Lý Long.

Lý Long từng bị Huyết Vũ đánh gãy một tay, trải qua hơn một tháng điều trị, bây giờ cánh tay bị gãy đã dần lành lại, có thể làm một số hoạt động đơn giản.

Khoảng thời gian này Lý Long dưỡng bệnh rất tốt, người đẹp và cao lương mỹ vị, muốn gì có đó.

Sau khi nghe chủ tịch Trương thuật lại quá trình diễn ra sự việc, Lý Long vô cùng hài lòng: “Tốt lắm, bệnh viện Bình An buộc phải có khoản vay này, dù cho chúng ta tăng lãi gấp đôi thì cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Lần này ông từ chối cô ta, cô ta sẽ còn đến đây cầu xin thôi, cứ chờ mà xem”.

Chủ tịch Trương nói: “Anh Long đúng là cao kiến. Chỉ có điều tôi không hiểu lắm, trước đây không phải chúng ta đã đồng ý về khoản vay này rồi hay sao, tại sao đột nhiên lại đổi ý?”

Lý Long cười nói: “Trước đây Tô Thần có đến tìm tôi, đưa tôi năm triệu tệ và đề nghị tôi không cho bệnh viện Bình An vay tiền nữa, hoặc là phải tăng gấp đôi tiền lãi. Món hời như thế chẳng lẽ tôi lại không cần hay sao?”

Chủ tịch Trương nói: “Hoá ra là như vậy. Anh Long lợi cả đôi đường, thế thì còn gì bằng nữa đây”.

Lý Long hơi lâng lâng.

Đúng vào lúc này, một tên đàn em từ ngoài cửa vội vàng xông vào: “Anh Long, Lục Hải Siêu và Trần Lâm đến tìm anh, nói là có chuyện gấp cần bàn”.

“Sao bọn họ lại đến chứ?”

Lý Long đứng bật dậy từ sofa: “Mau, mời bọn họ vào đây”.

Biệt thự số 99 Vân Đỉnh.

Tô Thần và bà cụ Tô đang ăn cơm.

Tâm trạng của hai người đều vô cùng kích động, dự án thảo mộc nghiên cứu thuận lợi, thử nghiệm lâm sàng cực kỳ thành công, tỷ lệ thành công chữa khỏi HIV của dược phẩm lên đến chín mươi phần trăm.

Tương lai huy hoàng của nhà họ Tô gần như đã ngay sát bên cạnh rồi.

Tô Thần nói: “Bà nội, dự án thảo mộc gặt hái được thành công lớn. Thành phẩm đã bắt đầu được sản xuất với số lượng lớn, các loại giấy phép và thủ tục tiêu thụ đều đã hoàn thành rồi. Bây giờ chỉ cần tìm thời điểm thích hợp để mở rộng tiêu thụ ra bên ngoài”.

Bà cụTô rất vui vẻ: “Tốt lắm. Trở về bảo Lục Tử Ca phối hợp với chúng ta mở buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, nhất định phải có tầm ảnh hưởng. Trong buổi họp báo, chúng ta sẽ công khai tuyên bố mở rộng tiêu thụ dược phẩm”.

Tô Thần háo hức không thôi: “Được, bây giờ cháu đã bắt tay chuẩn bị rồi. Ngoài ra còn có một chuyện khác phải báo cho bà nội biết”.

Bà cụ Tô nói: “Cháu nói đi”.

Tô Thần nói: “Chuyện của bệnh viện Bình An. Sau khi bọn họ mở rộng, lúc khai trương đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều ông trùm, tầm ảnh hưởng cũng không hề nhỏ. Về sau làm ăn càng thuận lợi, bây giờ bọn họ đang cần vay gấp năm mươi triệu tệ để duy trì kinh doanh. Thế nhưng cháu đã bảo chủ tịch Trương của Ngân hàng Hoa Hồng rồi. Không có khoản tiền vay này, nguồn vốn của bệnh viện Bình An sẽ bị cắt đứt chỉ trong phút chốc”.

Bà cụ Tô nói với vẻ mặt suy tư: “Sau khi nguồn vốn bị cắt đứt, bệnh viện không còn đáng tiền nữa. Chúng ta có thể dùng hai, ba mươi triệu tệ để mua lại nó”.

Tô Thần hớn hở nói: “Cháu cũng đang có ý này đấy”.

Bà cụ Tô cười nói: “Phải để cho Tô Duệ Hân hiểu được sau khi nó rời khỏi sự hỗ trợ của nhà họ Tô chúng ta thì chẳng làm nên chuyện gì cả. Lần này dạy cho Duệ Hân một bài học, cũng cho tất cả người nhà họ Tô một bài học. Từ giờ trở đi, người nhà họ Tô phải biết rằng chỉ có đoàn kết một lòng thì mới có thể làm nên chuyện lớn”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi