CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 115

“Nhưng sao đến giờ cũng không có tin tức gì?”.

Vương Càn thở dài: “Tôi cũng không biết, hôm qua lúc tôi đến thì muộn rồi. Chưa gặp được thần tướng trấn quốc đúng là một việc đáng tiếc trong đời”.

“Đúng vậy”.

Nhắc đến thần tướng trấn quốc, Mạc Thư Vân cũng không kiềm được thổn thức.

“Thần tướng trấn quốc, bảo vệ nước nhà, trấn thủ phương Bắc, thực sự là người có tài có chí, khiến tôi hết sức khâm phục. Nếu được gặp ngài ấy, thì đúng là phúc ba đời”.

Nói đến chỗ tiếc nuối, hai người đồng thời thổn thức.

Đưa mắt nhìn cả thành phố Tân Hải, ngoài thần tướng trấn quốc ra thì không có ai khác có thể khiến người ở cấp bậc như họ thế này.

“Tôi đã nhận được tin, tập đoàn Bắc Dã sắp tiến vào Tân Hải, xem ra có lẽ việc này là thật. Không thể nhìn thấu buổi đấu thầu bốn hôm nữa”.

Trong lúc Vương Càn cảm khái thì giọng điệu không khỏi nặng nề thêm mấy phần.

Đến cả Mạc Thư Vân cũng cau mày.

Tập đoàn Bắc Dã chọn xen ngang vào lúc này. Tình hình tích lũy nhiều năm của Tân Hải e là sắp thay đổi rồi.

Lúc đang cảm khái thì thấy quản gia Chung đến trước mặt, hơi hành lễ.

“Ông chủ, La Vạn Sơn lại đến rồi…”.

“Ồ?”.

Mạc Thư Vân hơi bất ngờ, tiếp đó cười khẽ một tiếng.

“Chắc là giải quyết rắc rối rồi nên đến cảm ơn. Cũng phải, có chữ của tôi thì ai dám không nể mặt chứ?”.

Mạc Thư Vân cao ngạo cười, không hề chú ý biểu cảm kỳ lạ của quản gia Chung.

“Ông chủ, ông ta…”.

“Được rồi, cho ông ta vào đi. Tôi còn có khách quý phải tiếp đón, bảo ông ta nói nhanh rồi cút đi cho nhanh”.

Mạc Thư Vân mất kiên nhẫn xua tay, quản gia Chung không dám chậm trễ vội vàng đi mời.

“Vẫn là anh Mạc lợi hại, một tấm danh thiếp mà như chủ tịch thành phố đích thân đến”.

Vương Càn cười, nịnh bợ một câu.

Mạc Thư Vân xua tay, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo.

“Chút chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng…”.

Có điều còn chưa nói xong đã thấy La Vạn Sơn loạng choạng đi tới.

Phịch, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Mạc Thư Vân.

Gương mặt trắng bệch, vì sốt ruột và sợ hãi gần như vặn vẹo.

“Ông Mạc, cứu tôi với, ông phải cứu tôi đó”.

Cảnh tượng thế này khiến Vương Càn nhăn mày.

Còn Mạc Thư Vân thì lại mang vẻ mặt u ám.

“Câm miệng, đồ vô dụng, lẽ nào chút rắc rối cỏn con này cũng không giải quyết được?”.

Cũng không biết là vì mất mặt hay thực sự chán ghét La Vạn Sơn, Mạc Thư Vân ngay lập tức bực bội quát, ánh mắt như thể giết được người.

“Ông Mạc, đó… đó là…”.

La Vạn Sơn thực sự muốn khóc rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi