CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 442

“Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”

Dương Tinh nhìn Sở Bắc chằm chằm, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi!

Giọng điệu nói chuyện thậm chí còn có chút e sợ.

“Một phút đồng hồ, đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi!”

Sở Bắc không đáp, mà chỉ nhìn đồng hồ!

Ngón tay khẽ gõ trên gậy gỗ, như đang đếm thời gian vậy!

Xung quanh thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng!

Lạc Tuyết hơi ngây người, không biết lời của Sở Bắc nói rốt cuộc là sao.

Lại có thể dễ dàng như vậy, khiến người phụ nữ ngạo mạn trước mặt cũng giật mình!

Còn Dương Tinh nhìn Sở Bắc chằm chằm, sắc mặt đã trở nên tái hơn.

Hoàn toàn không còn bộ dạng hống hách lúc nãy nữa.

Ngay cả mấy nhân viên kia của bà ta, tuy không nói gì nhưng trong lòng rất hả hê!

Lão yêu bà này lúc nào cũng ngang ngược không nói lý, bình thường cũng phải chịu đựng bà ta không ít!

Cuối cùng hôm nay cũng có người có thể khống chế được bà ta!

Đúng là đáng đời!

Cộp cộp cộp!

Ngón tay của Sở Bắc, không hơn không kém mà gõ vừa đúng sáu mươi cái!

Mắt thấy Dương Tinh vẫn không có ý định xin lỗi, bất giác khẽ lắc đầu.

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không muốn làm khó nữa!”

“Báo cho người nhà bà đi, mười phút sau đến dọn xác!”

Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, nhưng lại rất kiêu ngạo.

Phù phù!

Dương Tinh vừa nghe thì toàn thân đã run lẩy bẩy, theo bản năng quỳ xuống!

Bà ta có trực giác nếu còn không xin lỗi, e là sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ!

“Xin, xin lỗi…”

Dương Tinh cúi đầu, tuy xin lỗi nhưng âm lượng lại nhỏ đến mức cả bản thân cũng chẳng nghe thấy rõ.

“Chưa ăn gì sao? Vừa nãy tôi thấy bà mắng người ta giọng to lắm mà!”

Sở Bắc quay đầu, giọng điệu thoáng chốc đã lạnh hơn!

“Xin lỗi, tôi không nên mắng cậu, tôi xin lỗi cậu!”

“Như vậy được rồi chứ?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dương Tinh nâng cao giọng, nói xong thì ngẩng đầu mong mỏi nhìn Sở Bắc!

Mặc dù không biết thân phận cụ thể của Sở Bắc, nhưng bây giờ, bà ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi rách nát này!

Sở Bắc không trả lời, mà nhìn sang Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết sao không hiểu ý của Sở Bắc? Chỉ có thể thở dài!

“Được rồi, tôi tha thứ cho bà rồi, bà đi đi!”

Thấy vậy, Dương Tinh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, Sở Bắc không nói gì, bà ta vẫn không dám đứng lên.

“Cút đi! Trong vòng một tiếng, toàn bộ đồ đạc phải được dọn sạch sẽ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi