CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 508

Chu Bân nghe vậy thì bật cười khinh bỉ rồi thản nhiên nói: “Mau đi chuẩn bị đi, có chuyện gì thì tôi cân tất”.

Nói rồi, Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với vẻ đắc y.

Người đàn ông kia gật đầu rồi quay người rời đi.

Sau khi ông ấy đi rồi, Tô Uyển mới lo lắng nói: “Chu Bân, liệu anh làm vậy có gây phiền phức gì không?”

Phiền phức?

Chu Bân xua tay rồi ra vẻ nói: “Em yên tâm, anh quen nhà hàng này nên không sao đâu, mà dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được”.

Tô Uyển lặng lẽ lắc đầy, lời nói của người đàn ông ban nãy khiến cô ấy thấy hơi bất an.

Cô ấy có cảm giác sẽ có chuyện, nhưng dù bây giờ có nói ra thì Chu Bân cũng không tin.

“Haizz, mong chỉ là ảo giác thôi!”

Một lát sau, người đàn ông kia đã quay lại rồi lịch nói với Chu Bân: “Cậu Chu, phòng đã chuẩn bị xong, mời cậu!”

Chu Bân gật đầu rồi ngoái lại nói với Tô Uyển: “Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi”.

Sau đó, bọn họ đã được người đàn ông kia dẫn vào một phòng riêng.

Sắp xếp cho nhóm Chu Bân xong, người đàn ông lập tức rời đi.

Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết rồi đắc ý nói: “Con người lăn lộn trong xã hội mà không có tiền với quan hệ là không được. Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu là người khác thì chắc chắn không lấy được phòng, nhưng anh thì khác”.

Nói rồi, anh ta vênh mặt lên rồi nói tiếp.

“Người ở đây chỉ quan tâm đến tiền thôi, chỉ cần mình có tiền thì bảo gì họ cũng phải nghe”.

Nói đến đây, Chu Bân chợt nhìn sang Lạc Tuyết rồi hỏi: “À, chồng cô làm nghề gì thế?”

Lạc Tuyết ngẩn ra rồi cau mày.

Cô thật sự không biết phải trả lời Chu Bân thế nào.

Cô cũng không muốn giao thiệp với loại người như anh ta.

Lúc Lạc Tuyết do dự không biết trả lời thế nào thì Sở Bắc chợt lên tiếng.

“Tôi làm thuê thôi, có gì đáng nói đâu!”

Lạc Tuyết nghệt mặt ra với vẻ quái lạ, song không nói gì.

Nghe thấy thế, Chu Bân tỏ rõ vẻ coi thường.

“Đàn ông cần có sự nghiệp riêng, chứ đi làm thuê thì kiếm được mấy đồng, về lâu về dài là không ổn”.

Nói rồi, anh ta lại tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Sở Bắc.

“Tiếc là anh Sở đây lại bị mù, không thì có thể đến công ty của bố tôi làm việc, bố tôi đang thiếu tài xế”.

Lúc nhắc đến chữ mù, Chu Bân còn cố ý nhấn mạnh.

Sở Bắc mỉm cười hờ hững, không nói gì.

Còn Tô Uyển thì sầm mặt lại khi nghe Chu Bân nói vậy.

“Chu Bân, nếu anh còn nói chuyện kiểu khích bác nữa thì biến đi, chúng tôi đến ăn cơm, chứ không phải đến xem anh khoe khoang”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi