CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 552

“Em biết chị tốt với em nhất mà! Chị yên tâm, nhất định em sẽ quản lý Dương Ân cẩn thận, không cho nó gây chuyện nữa đâu”.

Chu Lệ đành cắn răng gật đầu.

Bà ta biết Chu Lệ đã nắm được điểm yếu của mình, nên thôi đành vậy đã.

Lạc Tuyết thấy thế thì chỉ biết lắc đầu.

Cô rất hiểu mẹ mình, Chu Lệ nói ra câu đó thì đảm bảo mẹ cô sẽ không dám đuổi hai mẹ con bà ta đi nữa.

Còn Sở Bắc thì chỉ có vẻ thờ ơ, không quan tâm.

Loại tiểu nhân như Dương Ân và Chu Lệ không đáng để anh chú ý.

Chỉ cần họ đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh thì họ muốn làm gì thì làm, anh sẽ không can dự.

Chu Cầm cũng biết Lạc Tuyết không hài lòng, nhưng cũng chỉ đành cười trừ rồi đánh trống lảng sang chuyện cơm nước.

Có lẽ vì bị vạch mặt tội nói dối nên Dương Ân cảm thấy xấu hổ, không dám thò mặt xuống ăn cơm nữa.

Sau đó, Chu Lệ đã bưng cơm lên cho cậu ta.

Nhưng vào bữa sáng ngày hôm sau, Dương Ân đã trở lại trạng thái bình thường, cậu ta xuống bếp ăn sáng rồi còn chủ động chào hỏi với Lạc Tuyết như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Lạc Tuyết chỉ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, chứ không nói gì.

Điều này khiến Dương Ân thấy hơi lúng tung và bực mình.

“Mẹ ơi, mẹ coi chị Lạc Tuyết kìa, dẫu sao con cũng là em họ của chị ấy cơ mà. Mới làm sai có chút chuyện thôi, mà chị ấy đã có thái độ như thế với con rồi”.

Dương Ân sáp tới gần mẹ mình rồi làu bàu.

Chu Lệ lườm cậu ta một cái rồi nhỏ giọng nói: “Con không biết xấu hổ à mà còn dám nói thế! Nếu không tại con gây chuyện ở bên ngoài thì chị họ con có như thế với chúng ta không?”

Thấy mẹ mình chuẩn bị nổi giận, Dương Ân nhanh chóng rụt cổ lại rồi vùi đầu ăn sáng, không dám ho he gì nữa.

Ăn xong, Lạc Tuyết đang thu dọn bàn thì Chu Cầm đã đi tới cạnh cô.

“Tiểu Tuyết, ờm… mẹ có chuyện này muốn bàn với con”.

Nghe mẹ mình nói vậy, Lạc Tuyết dừng lại rồi quay đầu hỏi: “Mẹ, có gì thì mẹ nói đi, không cần khách sáo với con thế đâu!”

“Ờ thì, mẹ…”

Chu Cầm lắp bắp mãi mà không nói nên lời.

Thấy thế, Lạc Tuyết chợt có dự cảm không lành.

“Mẹ, có chuyện gì thì mẹ nói nhanh đi, chứ dọn bàn xong là con đến cửa hàng luôn đấy”.

Chu Cầm biến sắc mặt rồi nghiến răng nói: “Chuyện là sáng nay dì con hỏi vay tiền mẹ, nhưng mẹ làm gì có đồng nào đâu, con có thể cho mẹ mượn tạm một ít được không?”

Vay tiền?

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết lập tức nhăn mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi