CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 592

Mười mấy vệ sẽ nghe thấy lời này, sắc mặt đều thay đổi, ai ai cũng mang theo vẻ mặt nặng nề nhìn sang cửa phòng VIP.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào.

“Tổng giám đốc Thôi!”

Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, vẻ mặt mười mấy vệ sĩ lập tức trở nên nghiêm túc, đồng loạt làm lễ với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.

“Lời của ông cụ chính là mệnh lệnh của tôi, ông ấy bảo các anh làm gì, các anh cứ làm như thế! Hiểu chưa?”

Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, mười mấy vệ sĩ không dám phản kháng, đều gật đầu.

“Vâng, tổng giám đốc Thôi!”

Lúc này người đàn ông trung niên mới hài lòng, quay người nhìn Thôi Viễn Sơn.

“Ông à, sau khi mọi người đi, cháu có chút không yên lòng, muốn đích thân đến xem xem, bây giờ xem ra, cháu tới là đúng rồi”.

Nghe thấy lời người đàn ông, ánh mắt Thôi Viễn Sơn có chút vui vẻ.

“Tiểu Vân, cháu đến vừa đúng lúc, xem ra ông đúng là già rồi, mấy người của cháu, ông căn bản không sai bảo được, vẫn phải để cháu đến”.

Người đàn ông trung niên tên Thôi Vân, là cháu của Thôi Viễn Sơn, công ty vệ sĩ Thần Thuẫn mà nhà họ Thôi âm thầm đầu tư chính là do gã chịu trách nhiệm quản lý.

“Ông cụ, ông nói gì thế, ai mà không biết ông là trụ cột của nhà họ Thôi chúng ta”.

Thôi Vân hoảng sợ vội xua tay, lấy lòng.

Sở dĩ gã làm thế là vì ông ta biết Thôi Viễn Sơn có quyền uy rất lớn ở nhà họ Thôi.

Hơn nữa ham muốn kiểm soát của Thôi Viễn Sơn rất mạnh, nếu gã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Thôi Viễn Sơn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Quả nhiên sắc mặt Thôi Viễn Sơn vốn dĩ đã không tốt nhưng nghe Thôi Vân nịnh nọt mình như thế, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.

Ông ta thân thiết vỗ vai Thôi Vân, thở dài cười nói: “Ông già rồi, sau này nhà họ Thôi chúng ta vẫn phải dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu”.

Nói đến đây giọng ông ta bỗng thay đổi.

“Tiểu Vân, nếu đã đến thì có nhàn rỗi, cháu bảo đám cấp dưới của cậu dạy dỗ cho tốt cái tên bất kính với nhà họ Thôi này đi”.

Nói rồi Thôi Viễn Sơn giơ tay lên chỉ vào Sở Bắc.

Nghe Thôi Viễn Sơn nói, sắc mặt Thôi Vân cũng trở nên lạnh lùng.

“Ông cụ yên tâm, người này dám to gan chọc vào nhà họ Thôi chúng ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng”.

Nói rồi Thôi Vân xoay người nhìn Long Tam, ánh mắt hiện lên vẻ cười nhạo.

“Long Tam, Long Hổ Môn của người đúng là có chút thực lực nhưng anh nghĩ chỉ với số lượng từng này mà có tác dụng trước mặt mấy vệ sĩ do công ty bảo vệ của tôi đào tạo ra à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi