CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thầy, Y học cổ truyền mãi mãi sẽ là Y học cổ truyền." Thiệu Quý Khương nói như là cam đoan.  

Lư Thế Giang im lặng một lát, rốt cuộc cũng hiểu ra, gật đầu: "Con không sao là tốt rồi. Con đã học hết rồi, thầy không có gì để dạy con nữa."  

Advertisement

Hai thầy trò đỡ nhau đứng dậy.  

Thiệu Quý Khương khom người nói với Đường Tuấn: "Tôi thua rồi."  

Advertisement

"Vừa rồi rõ ràng sư huynh Quý Khương đã cứu sống cô gái đó, anh nên thắng chứ, sao lại tính là thua?" Mấy đệ tử khác của phái Phù Dương Lưu khó hiểu hỏi.  

Thiệu Quý Khương nói: "Nếu như vừa rồi không có hội trưởng Đường ra tay, tôi không thể cứu sống cô gái đó, chính tôi cũng không sống nổi."  

Có người còn muốn khuyên nữa, so tiếp một ván. Dù sao nếu có thể thay mặt nước Việt Nam xuất chiến, thanh danh của phái Phù Dương Lưu sẽ càng hưng thịnh, cũng có khả năng rất lớn sẽ trở thành người đứng đầu giới Y học cổ truyền nước Việt Nam. Nhưng ngay sau đó, một câu của Thiệu Quý Khương khiến bọn họ không thể có suy nghĩ đó được nữa.  

"Nếu như tôi không đoán sai, y đạo của hội trưởng Đường đã nhập thần, hơn nữa chắc hẳn anh cũng từng tu tập thuật Chúc Do, thậm chí thành tựu ở phương diện này mạnh hơn nhiều so với tên gà mờ là tôi!" Thiệu Quý Khương chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh, lòng dạ thẳng thắn vô tư, cũng không thấy xấu hổ khi nhận mình không bằng người khác.  

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn sang Đường Tuấn.  

Ngay cả hai ông cụ Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang đều thay đổi sắc mặt.  

Đây chính là cảnh giới Nhập Thần! Bao nhiêu năm rồi giới Y học cổ truyền chưa từng xuất hiện? Mười năm? Hai mươi năm? Hay là lâu hơn, bọn họ đã không nhớ rõ.  

Nhưng bọn họ rất rõ ràng, cho dù đặt ở thời kỳ y đạo cường thịnh nhất, cảnh giới Nhập Thần chính là truyền thuyết, là thần y chân chính!  

"Ừ." Đối với lời này, Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

"Y đạo hưng thịnh!"  

Mọi người đều giật mình. Sau khi im lặng một hồi lâu, hai ông cụ Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng to lớn từ trong ánh mắt của nhau.  

Có Đường Tuấn, có Thiệu Quý Khương, có thế hệ trẻ tuổi dấn thân vào Y học cổ truyền như Vương Tấn Lợi và Hạ Văn Thanh, Y học cổ truyền không hưng thịnh mới là chuyện lạ.  

"Ông Lư, hôm nay ông cũng đừng đi. Lão già tôi cũng lâu lắm rồi không uống rượu, đêm nay chúng ta uống thật sảng khoái, lâu rồi không vui vẻ như vậy." Vương Trọng Quang cười ha ha, ôm vai Lư Thế Giang như một đứa trẻ.  

Khóe miệng của Lư Thế Giang run lên, dường như có phần không thích tư thế này, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.  

Đám người lần lượt tản đi, hai ông cụ cũng tìm nhau ôn chuyện.  

"Đêm nay ở lại, đừng uống quá nhiều rượu." Hơi thở của Lý Ngọc Mai như hoa lan, nói một câu bên tai Đường Tuấn rồi cất bước thướt tha đi ra ngoài, hoàn toàn không cho Đường Tuấn từ chối.  

Cuối cùng chỉ còn lại hai người Đường Tuấn và Thiệu Quý Khương ăn ý ở lại trong sảnh lớn.  

"Đường Tuấn, anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi?" Dường như Thiệu Quý Khương đã nhìn ra nghi vấn trong lòng Đường Tuấn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi