CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Cứ như vậy nhé.” Trang Minh Mẫn bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi.  

Các bạn học khác lập tức nhìn cô ấy với ánh mắt thương hại và chế giễu.  

Advertisement

Trong lòng Lục Tiểu Uyên bỗng có một cảm giác kỳ lạ nhưng không biết diễn tả như thế nào, chỉ đành lại ủ rũ ngồi xuống.  

‘Cộp, cộp, cộp!’  

Advertisement

Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa.  

“Thầy ơi, em...” Lục Tiểu Uyên đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện người đang đứng trước mắt không phải là thầy Trang Minh Mẫn của mình, mà là anh chàng Đường Tuấn người lúc trước cô ấy còn cảm thấy hơi ghét bỏ.  

“Anh đến đây làm gì thế?” Lục Tiểu Uyên có hơi bực bội nhìn anh, mở miệng hỏi.  

Đường Tuấn không trả lời, chỉ đi thẳng ngồi xuống lên trụ đá kề bên Lục Tiểu Uyên.  

“Anh, anh không sợ tôi lây nhiễm cho anh à?” Lục Tiểu Uyên sững sờ giây lát rồi hỏi.  

Đường Tuấn khẽ cười rồi nói: "Cô đã được tôi chữa khỏi, nên tôi biết tình trạng hiện tại của cô. Nếu một bác sĩ không tin vào y thuật của mình thì lấy đâu ra can đảm chữa bệnh cho mọi người?”  

“Nhưng, nhưng...” Lục Tiểu Uyên rất muốn nói lại những lời vừa rồi của Trang Minh Mẫn cho Đường Tuấn nghe, nhưng lời vừa đến bên miệng, cô lại cảm thấy không thích hợp cho lắm. Dù gì Đường Tuấn đã cứu cô ấy bằng kỹ thuật của Y học cổ truyền, ngăn cô ấy biến thành quái vật.  

Đường Tuấn nhìn đám người Trang Minh Mẫn đang dẫn đi xa, đột nhiên hỏi: “Vậy cô có bằng lòng tin tưởng tôi không?”  

“Nói một cách nghiêm túc, cô là người bệnh còn tôi là bác sĩ của cô, cô bằng lòng tin tưởng vào y thuật của tôi sao?” Đường Tuấn nghiêm túc hỏi.  

Lục Tiểu Uyên sững sờ, trong thoáng chốc không biết nên trả lời ra sao.  

“Cho dù là Đông y hay Tây y đều có một điểm tương đồng. Người bệnh và bác sĩ cần phải tin tưởng lẫn nhau, đây là nguyên tắc cơ bản.” Đường Tuấn không hề nóng vội thong thả nói.  

Lục Tiểu Uyên nhìn anh bỗng chốc cảm thấy hơi rối bời.  

Trước giờ Trang Minh Mẫn vẫn luôn dạy cô ấy những kiến thức chuyên môn về y học và cách nghiên cứu cấu trúc của virus, nhưng chưa từng nói với cô ấy những điều này cả. Cô ấy vẫn luôn tin rằng chỉ cần có y thuật giỏi, chuyên môn vững vàng thì chính là một bác sĩ giỏi.  

“Tôi, tôi tin tưởng anh.” Giọng điệu của Lục Tiểu Uyên không phải rất kiên định.  

Đường Tuấn nhìn cô ấy mỉm cười: “Vậy bây giờ tôi nói cho biết, cô đã khỏi rồi không khác gì những người bình thường, không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.”  

“Thật, thật sao?”  

Đường Tuấn nghiêm túc gật đầu, nói chắc nịch: "Đúng vậy."  

Cơ thể của Lục Tiểu Uyên bị trúng độc trùng Vu trong thời gian ngắn, Đường Tuấn kịp thời xuất hiện, dùng ngân châm phong bế mười tám huyệt đạo chính, sau đó lại ép trùng Vu ra bằng chân khí, hoàn toàn loại bỏ độc của nó.  

Nhìn khuôn mặt của Đường Tuấn, vành mắt Lục Tiểu Uyên khẽ đỏ hồng. Sau đó cô ấy thu lại bấm móng tay rồi trịnh trọng nói với anh: “Cám ơn.”  

“Không cần khách sáo.” Đường Tuấn nói.  

Anh đứng dậy, đi về phía thôn làng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi