CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha. Anh đang nói đến cái vị Hậu Thiên Đạo Thể chứ gì?” Người đàn ông trẻ tuổi như nhìn thấu tâm tư của Mục Văn Phong, cười khẩy nói: “Tiếc là bây giờ anh ta khó có thể tự bảo vệ mình rồi.”  

“Cái gì?” Mục Văn Phong và Huyền Long Tử đồng thời nói bằng giọng kinh ngạc.  

“Tuy rằng gã đã giết Trùng Nhất, nhưng thân cũng mang mấy trăm nghiệp sát sanh nợ máu, giờ phút này e rằng đã rớt khỏi cảnh giới thiên nhân giao cảm rồi, có thể duy trì cảnh giới Thần Hải được hay không đã là chuyện khó nói.” Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi trở nên thâm thuý, tựa như có thể nhìn xuyên qua bầu trời mênh mông, anh ta cười nói: “Cái tên Trùng Nhất đó tuy bất tài nhưng dù gì cũng là thiên tài của Trùng Vu Nhất Mạch, sao có thể bị giết dễ dàng như vậy.”  

“Không thể nào!” Mục Văn Phong và Huyền Long Tử không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”  

Người đàn ông trẻ tuổi khinh thường cười một tiếng, nói: “Tôi tên Vu Trấn Linh! Nhớ kỹ tên này, lần gặp kế tiếp, cái tên này sẽ vang danh khắp giới võ đạo ở nước Việt Nam. Không chỉ Cổ Hồng Lĩnh mà tất cả môn phái võ đạo và thế gia đều phải cúi đầu dưới chân tôi. Sau đó, tôi sẽ gi3t chết anh ta, lấy lại đồ của tộc tôi.”  

“Vu Trấn Linh.” Mục Văn Phong và Huyền Long Tử thều thào nói.  

Khi bọn họ nhìn lại lần nữa, người đã không còn tăm hơi.  

“Sư thúc, lẽ nào anh ta nói thật sao?” Mục Văn Phong hỏi.  

Ánh mắt Huyền Long Tử loé lên rồi nói: “Lấy "Vu" làm họ, theo như hiểu biết về thủ đoạn của Trùng Vu Nhất Mạch, có lẽ anh ta là hậu duệ của Vu Môn. Thân phận như vậy không cần phải nói dối với chúng ta.”  

Mục Văn Phong lại hỏi: “Vậy còn Đường Tuấn?”  

Huyền Long Tử thở dài không nói tiếp. Dưới dòng chảy lớn của thời đại này, Cổ Hồng Lĩnh của ông ta chẳng là gì cả.  

Trên một ngọn núi nhỏ tại biên giới nước Việt Nam.  

Ba người đàn ông với tuổi tác xấp xỉ, ước chừng đều độ ba mươi tuổi đang ngồi ở ba hướng khác nhau.  

Một kẻ âm u quỷ khí, khí tức lạnh như băng từ bên trong gã khuếch tán ra ngoài.  

Một kẻ vóc người thẳng tắp, khiến người khác cảm nhận được năng lực tiềm tàng, trên đầu gối của anh ta có đặt một thanh kiếm dài.  

Mà kẻ cuối cùng thì trường y phấp phới, tóc dài ngang vai, mang đến cho người khác một cảm giác rộng rãi phóng khoáng.  

“Không ngờ rằng trời đất này vẫn có thiên tài được sinh ra thật.” Giọng nói đầy quỷ khí âm u của người đàn ông như hai khối băng lạnh đang ma sát nhau, lộ ra cảm giác chói tai: “Quả nhiên không hổ là cậu Long của Nghịch Luân, lại có thể ngang tài ngang sức với hai người chúng tôi, đến cả tôi cũng không thể không nể phục.”  

Người đàn ông tóc dài đến vai cười nhẹ rồi nói: “Đất trời này to lớn và diệu kỳ hơn tưởng tượng của các anh đấy. Các anh, một là Quỷ Tử của phe phái Huyền Minh Quỷ, một là Kiếm Đài Thiên Sinh của Kiếm Môn, tài năng xuất chúng, dĩ nhiên là thành tựu trong tương lai không thua kém tôi, nếu không phải cần thiết, tôi thật sự không muốn đối địch với các anh. Con đường võ đạo mênh mông, tôi cần phải có người đồng hành mới không thấy cô đơn.”  

Người này được gọi là sao kim rực sáng của Nghịch Luân - Cậu Long.  

Quỷ Tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không hoà nhã nói: “Nếu tất cả mọi người ai cũng biết thức thời giống anh thì tốt thật. Lúc trước, giới võ đạo các anh có một người tự xưng là Hậu Thiên Đạo Thể còn dám giết cả Tạ Nam của Tuyết Hồng Thảo Đường, hơn nữa còn nói năng bậy bạ rằng muốn khiêu chiến với các đại thế gia và tông phái chúng tôi, xúc phạm uy nghiêm của chúng tôi. Nếu như anh thật lòng muốn chung sống hoà bình với chúng tôi, vậy hãy đưa thi thể kẻ đó đến đây, chúng tôi đưa anh ta về không chừng có thể làm dịu đi lửa giận của các đại thế gia và tông phái.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi