CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi xử lý Tiêu Bân xong Đường Tuấn cũng không được rảnh rỗi, Hoàng Phủ Ngọc cùng với một cô bé cột tóc đuôi ngựa đã tới Hiệp hội Y học cổ truyền.  

Hoàng Phủ Ngọc trang điểm xinh đẹp, đôi mày cao cao, xinh đẹp như nữ thần nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ đầy vẻ mệt mỏi. Chiếc đầm body ôm sát thân hình quyến rũ gần như hoàn mỹ của cô ấy, làm lộ ra những đường cong đầy đặn.  

Advertisement

“Anh không sao thì tốt rồi.” Đó là câu đầu tiên Hoàng Phủ Ngọc nhìn thấy Đường Tuấn nói.  

Advertisement

Đường Tuấn thở dài: “Cô không cần phải làm như vậy.”  

Hoàng Phủ Ngọc híp mắt lại giống như con cáo nhỏ, nói: “Tôi thích anh nợ tôi.”  

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh nghe đã tức giận nãy giờ. Mặc dù biết bây giờ thân phận và tu vi của Đường Tuấn đã khác xưa, nhưng cô ta vẫn không hề thay đổi thái độ. Mấy ngày nay Hoàng Phủ Ngọc đã trả giá như thế nào e rằng chỉ có cô ta là hiểu rõ nhất.  

Đường Tuấn mỉm cười không biết nói gì.  

Hoàng Phủ Ngọc thấy thế cũng cười khẽ. Nhưng nụ cười vừa mới nở rộ thì cơ thể mảnh mai của cô ấy lung lay, nếu Đường Tuấn không đỡ kịp thì Hoàng Phủ Ngọc đã ngã xuống đất rồi.  

“Cô có sao không?” Đường Tuấn vừa truyền chân khí cho cô ta vừa hỏi.  

“Không sao mới là lạ đấy?” Hoàng Phủ Ngọc đang chóng mặt nên không trả lời được, cô bé buộc tóc đuôi ngựa la lên: “Cô Ngọc nhà chúng tôi vì chuyện của anh mà đã ba ngày ba đêm không ngủ đấy! Liên lạc được với những nhà khoa học và tổ chức chuyên nghiệp đó khó khăn bao nhiêu anh có biết không hả? Sau khi nghe nói anh đã trở về thì cô Ngọc càng không nghỉ ngơi, bỏ mặc nhà Hoàng Phủ và Tập đoàn Yên Hòa rối tung lên để chạy đến đây, làm việc với cường độ cao như vậy sao có thể không xảy ra chuyện được!”  

Đường Tuấn nhìn Hoàng Phủ Ngọc, trong giây lát bỗng không biết nên nói gì.  

“Không sao đâu, nghỉ ngơi một lúc là khoẻ thôi.” Hoàng Phủ Ngọc yếu ớt nói.  

Lúc này, di động của Hoàng Phủ Ngọc bỗng reo lên.  

Cô bé cột tóc đuôi ngựa nhìn lướt qua tên người gọi thì nhíu mày nói: “Cô Ngọc, là Lý Hùng Cường.”  

Hoàng Phủ Ngọc lắc đầu, cô bé cột tóc đuôi ngựa tắt điện thoại.  

“Lý Hùng Cường là ai?” Đường Tuấn hỏi.  

Tóc đuôi ngựa nhìn Đường Tuấn, nói: “Là chồng chưa cưới của cô Ngọc.”

“Chồng chưa cưới?”  

Đường Tuấn cau mày, không hề giống với phong cách của Hoàng Phủ Ngọc. Người phụ nữ này có tính cách cứng rắn, còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, lại còn có đầu óc kinh doanh vượt xa người thường. Cô ấy có khuôn mặt khuynh nước khuynh thành, hơn nữa sau lưng còn có dòng họ Hoàng Phủ và Tập đoàn Yên Hòa. Nhìn khắp cả nước Việt Nam, có mấy người đàn ông dám tự tin nắm tay cô ấy đi hết quãng đời còn lại?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi