*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Sơn Hạ Chu Tài trông về phía bầu trời ngoài xe, sâu lắng nói: “Bởi vì châm Hồi Hồn xuất phát từ tay sư tổ của chúng ta.”
Advertisement
Ma Sinh Long Nhật sửng sốt cả người, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại bên ngoài Hiệp hội Y học cổ truyền.
Advertisement
“Thầy, chúng ta phải xuống xe sao?” Lúc này, thần sắc của Ma Sinh Long Nhật hơi bình tĩnh lại, hỏi.
Sơn Hạ Chu Tài không đáp, có điều chỉ vặn cửa kính của xe xuống, nhìn cảnh tượng cách đó không xa.
Trước toà cao ốc của Hiệp hội Y học cổ truyền có một quảng trường lớn. Lúc này, có một số già trẻ gái trai với khuôn mặt tiều tuỵ không nằm thì ngồi trên quảng trường, thần sắc đầy uể oải, rõ là đều đang mang bệnh cả người. Mà trong đám người đó, Đường Tuấn đang chậm rãi qua lại, thi thoảng dừng lại bên cạnh người bệnh, không qua lâu sau lại đổi người bệnh tiếp theo. Qua lại như thế, mỗi lần đều dừng lại với thời gian rất ngắn, nhiều lắm là năm phút.
Trông như ung dung đấy, nhưng trên mặt Đường Tuấn đã toát mồ hôi, ống tay áo của anh đã được vén lên, y như một người nông dân. Có thể thấy, trước khi hai người Sơn Hạ Chu Tài đến, anh đã khám được không ít người bệnh. Thỉnh thoảng Đường Tuấn sẽ nhận lấy nước do người bệnh đưa đến và hớp một miếng, sau đó lại tiếp tục tái diễn cảnh bận rộn kia. Từ đầu đến cuối, trên mặt anh đều tràn đầy vẻ tươi cười, không hề có chút nào là mất kiên nhẫn.
“Anh ta đang làm gì thế?” Ma Sinh Long Nhật không rõ hỏi.
“Khám bệnh.” Sơn Hạ Chu Tài không cần hỏi đã nhận ra thân phận của Đường Tuấn, “Y thuật của người này quả thực cao siêu, con thua cậu ta chẳng hề lạ.”
Vào lúc nói chuyện, lão đã kéo cửa kính lên, bảo tài xế lái đi, còn mình thì dựa người nhắm mắt dưỡng thần.
“Thầy, chúng ta cứ vậy mà đi sao? Không gặp anh ta sao?” Ma Sinh Long Nhật nhíu mày hỏi. Theo anh ta thấy, ‘Thầy cố ý đến Hiệp hội Y học cổ truyền đương nhiên là muốn làm một trận nhỏ để so tài cao thấp về y thuật với Đường Tuấn một chút, sao có thể không thèm xuống xe mà đã đi rồi?’
Sơn Hạ Chu Tài không mở mắt, ngón tay vuốt v3 vào hoa văn trên gậy, nói: “Cậu ta đã biết thầy đến.”
Xe chuyển đầu, rời khỏi Hiệp hội Y học cổ truyền.
Phía bên kia, Đường Tuấn giao toa thuốc đã viết xong trong tay cho nhân viên làm việc của Hiệp hội Y học cổ truyền. Lúc này, anh mới đứng dậy, lau mồ hôi trên mặt, cuối cùng thì việc khám bệnh từ thiện hôm nay cũng đã kết thúc.
Cứ cách một khoảng thời gian, Hiệp hội Y học cổ truyền sẽ mở một đợi khám bệnh từ thiện, hầu như lần nào cũng đầy ắp người bệnh, phòng để tiếp đãi người bệnh trong toà cao ốc đã không thể chứa nổi, chỉ có thể khám cho người bệnh trên quảng trường. Hôm nay vừa đúng là ngày khám bệnh từ thiện, có điều Đường Tuấn ở đây đã giảm bớt gánh nặng rất lớn cho các bác sĩ của Hiệp hội Y học cổ truyền.
Anh nhìn về nơi mà Sơn Hạ Chu Tài rời đi, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Lại là một vị thần cảnh. Là vị ‘y thánh’ của nước Yên đó sao?”
Hai ngày tiếp theo, Hưng Nguyên lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Hoàng Phủ Ngọc bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn Yến Hoa, sau khi gọi điện thoại từ giã Đường Tuấn đã vội vã chạy về Hà Nội. Mà Lý Hùng Cường cũng không còn tìm Đường Tuấn để gây rối nữa.
Có điều vẫn còn chuyện đáng để chú ý.