*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Huyền Minh Quỷ Tử nghiêm nghị đứng dậy, quanh người phát ra tiếng kêu r ên của hàng vạn con quỷ, giọng nói lạnh lùng:
Advertisement
"Cho dù gã là Hậu Thiên Đạo Thể gì cũng được, đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ để tâm. Long thiếu, chỉ có cường giả như anh mới xứng làm đối thủ của chúng tôi. Chẳng qua, anh vẫn quá ngông cuồng, muốn một chọi bốn, vậy thì phải xem anh có bản lãnh này hay không đã?"
Nói xong, thân hình Quỷ Tử khẽ di động, ngang nhiên ra tay.
Advertisement
Trong lúc Quỷ Tử cùng Long thiếu đánh nhau, đôi mi thanh tú của người phụ nữ giống như tiên nữ trên cung trăng kia khẽ cau lại, hai đầu lông mày thoát ra một luồng sát ý, thầm nghĩ:
"Lần này cung chủ kêu mình đi giết người tên Đường Tuấn, hẳn là vị Hậu Thiên Đạo Thể này. Tiểu sư muội trời sinh băng linh thể, tương lai có cơ hội gặp được đại đạo, là trụ cột công lao vĩnh viễn của Băng Cung, người này lại dám phá hỏng con đường tu hành của tiểu sư muội, nên giết!"
Một bên khác, Đường Tuấn đang đối mặt với hai mươi mấy người của gia tộc ẩn dật.
"Thằng ranh, quỳ xuống nhanh đi, bọn tao sẽ ra tay nhẹ một tí. Bọn tao sẽ không giết mày, chờ đến khi đại hội Trảm Mã Đài lần này kết thúc, tất cả chúng mày sẽ trở thành nô lệ và người hầu của bọn tao! Khà khà." Vị cao thủ đại tông sư kia ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đường Tuấn, dáng vẻ cực kỳ phách lối.
"Đường huynh đệ, sao anh lại vào đây?" nhìn thấy quần áo cùng bóng dáng quen thuộc của người này, Chu Xuyên không khỏi hô lên:
"Chỗ này không phải là nơi anh có thể đi vào, mau đi đi."
"Đi à? Có thể đi được à?"
Vị đại tông sư kia cười gằn một tiếng, thân hình gã bay lướt lên như chim ưng, hai chân mạnh mẽ giẫm trong không khí, phát ra âm thanh khí nổ nặng nề, dùng cách này thu hoạch được năng lực ngưng trệ trong một thời gian ngắn. Cơ thể người nọ mạnh mẽ tới cực điểm, gần như không kém Thần Hải Cảnh là bao!
Trong tay gã ngưng tụ chân khí, ánh sáng chói mắt bộc phát từ trong lòng bàn tay, giống như đang nắm giữ một mặt trời nho nhỏ! Một đòn này, cũng đủ để phá nát một tảng đá lớn.
"Thằng ranh này chết chắc rồi. Bạo chân khí của Mai Chí, cho dù là ở trong các gia tộc ẩn cư cũng được xếp vào loại thủ đoạn không tầm thường. Mấy cao thủ Thần Cảnh trong đám thổ dân ở bên ngoài cũng không dám đón đỡ. Thằng nhãi kia đến cả dao động chân khí cũng không có, đoán chừng là một thằng ranh nội kình, không biết tại sao lại trà trộn được vào đây.”
"Khà khà. Đúng lúc giết gà dọa khỉ một lần, nếu không bọn thổ dân này lại thật sự cho rằng chúng ta không dám giết người."
"Hình như thằng kia bị dọa sợ rồi, không dám nhúc nhích luôn kìa. Ha ha ha."
Gia tộc ẩn cư và các tông môn, bảy tám vị cao thủ Thần Hải Cảnh đang phê bình một màn này, mang trên mặt đầy ý cười trêu tức. Không ai cho rằng Đường Tuấn có thể sống sót dưới một quyền kinh người này. Thực lực giữa hai người chênh lệch quá nhiều, một cái là võ giả nội kình nhỏ bé, một bên là đại tông sư có thể địch nổi cả Thần Hải, thắng bại căn bản là không có gì để lo lắng.
"Ranh con, đi chết đi. Kiếp sau nhớ phải lau mắt cho sáng hơn một tí." Mai Chí quát lớn.
Đang lúc nói chuyện, bàn tay gã đã hướng về phía đỉnh đầu Đường Tuấn mà đè xuống!