*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người Từ Ngải thay đổi sắc mặt, Tạ Quanh xoay người bỏ chạy, ngay cả roi thần trong tay cũng bỏ lại trên đất, tiếng nói truyền đến từ xa: "Tôi muốn đi nói cho bọn Vương Thanh An biết, để bọn họ ra tay giết tên ma đầu nhà anh!"
"Hừ." Sắc mặt của Đường Tuấn trầm xuống.
Advertisement
Tâm trạng giết người của anh đã được khơi dậy, sao lại cho bọn họ có cơ hội chạy trốn chứ!
Anh dùng lực kéo roi thần vào trong tay rồi hất tay lên, roi thần vụt ra như linh xà, cuốn đi cái đầu nhỏ xinh đẹp của Tạ Quanh. Tạ Quanh vẫn không hay biết, thi thể không đầu chạy giữa không trung, mấy giây sau mới ‘bộp bộp’ một tiếng rơi xuống đất.
Advertisement
Từ Ngải thấy thế, nói với hơn mười đệ tử của các thế gia ẩn cư ở phía bên dưới: "Trốn hết đi, nhất định phải nói cho mấy sư huynh của tôi biết."
Đám người bên dưới hiểu được ý tứ trong câu nói của Từ Ngải.
Đường Tuấn có hung ác mạnh mẽ như thế nào, nhưng chỉ cần đám người Vương Thanh An và Quỷ Tử ra tay thì nhất định có thể tiêu diệt anh ta! Rửa sạch mối nhục này!
Vừa lập xong kế hoạch, bọn họ dự định chạy đến đài cao cách đó không xa từ các phương hướng khác nhau!
"Ha ha."
Đáng tiếc, bọn họ vẫn chậm một bước.
Đường Tuấn đạp một cước từ trên không xuống.
Chỉ thấy gần trăm mét xung quanh đột nhiên có một bàn chân khổng lồ xuất hiện, như bàn chân lớn của thần, hung hăng đạp xuống.
Rắc rắc rắc rắc!
Một âm thanh như tiếng trứng gà vỡ vụn vang lên.
Bàn chân khổng lồ biến mất, vị trí của hơn mười vị đệ tử thế gia trước đó chỉ còn một vùng đất bị máu tươi nhuộm đỏ.
Sức mạnh của một cước đó giẫm chết hơn mười vị đệ tử tinh nhuệ của thế gia! Thật sự quá kinh khủng!
Một luồng ánh kiếm vọt về phía phương xa.
Vậy mà Từ Ngải lại nhân cơ hội này muốn trốn đi.
Đường Tuấn cong ngón tay búng một cái, một luồng chân khí rời khỏi cơ thể. Luồng chân khí đó đi sau mà đến trước, làm nổ tung đầu Từ Ngải. Máu tươi, não văng tứ tung trên không trung!
Trên trời dưới đất, các đệ tử thế gia ẩn cư vốn đắc ý vô cùng mà nay chỉ còn lại một mình Quỷ U đứng chết trân tại chỗ, cứ như một người ngu ngốc.
Lộp bộp.
Quỷ U quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Đường Tuấn: "Tha mạng! Xin Tha mạng!"
"Ha ha! Anh không trốn à?" Đường Tuấn gảy ngón tay, nói với giọng thản nhiên.
Cơ thể của Quỷ U run lên bần bật, cúi đầu càng thấp hơn.
Trước đó vị cường giả trẻ tuổi của phe phái Huyền Minh Quỷ Tông này còn ngông cuồng tự đại, lúc này ở trước mặt Đường Tuấn lại không khác gì con sâu con kiến. Dáng vẻ càng tệ hại hơn nữa, khiến cho người ta thổn thức.