CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sức mạnh người phàm cũng có thể giết thần!”  

Advertisement

Đường Tuấn nói xong câu cuối, anh lập tức chém một đao.  

Đao ý chém ra, tựa như cách biệt trời đất, mặt trời nóng bỏng trên bầu trời dường như cũng ảm đạm theo, ngay cả gió cũng ngừng thổi.  

Advertisement

Ba người Vu Trấn Linh vốn không coi một đao này ra gì, nhưng đao vừa chém ra, ba người mới hiểu bản thân quá xem thường nó rồi. Một lần khinh thường này đã thổi bay cơ hội cuối cùng được sống lại lần nữa của họ.  

Ánh đao lướt ngang không trung, mượt như cắt bơ, chỉ chốc lát đã chém ngang thể tinh thần của ba người Vu Trấn Linh.  

Thể tinh thần không như cơ thể máu thịt, cho dù bị chém đứt, vẫn có thể hồi phục. Khi ba người Vu Trấn Linh muốn sử dụng bí pháp khôi phục thể tinh thần lại lần nữa, thì sát niệm và oán niệm khủng khiếp bộc phát từ miệng vết thương do Đao ý chém ra khiến ba người chỉ kịp hét thảm, dùng ánh mắt cực kỳ ác độc nhìn Đường Tuấn lần cuối. Sau đó thể tinh thần của bọn họ hóa thành từng đốm sáng nhỏ, hoàn toàn tan biến giữa đất trời  

Thanh đao tinh thần trong tay Đường Tuấn tan biến, chém ra một đao kia, sức mạnh tinh thần của Đường Tuấn cũng tiêu hao quá lớn, sắc mặt anh hơi tái nhợt. Anh quay đầu nhìn Mộc Thanh Lam: “Lặp lại lời ban nãy cô nói lần nữa!”

Mộc Thanh Lam há miệng, dường như có thể nhét vừa cả một quả trứng gà, cuối cùng, cô ta nuốt nước miếng, lần đầu tiên trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ ra vẻ cung kính, thậm chí còn cúi nửa người, nhẹ giọng nói: “Ngài Đường có điều gì muốn hỏi?”  

Mộc Thanh Lam không thể không cúi đầu.  

Thực lực của cô ta cũng chỉ mạnh hơn Vu Trấn Linh hai ba lần thôi, trước kia còn kiên cường chẳng qua là dựa vào con át chủ bài Pháp Tướng Tinh Thần. Nhưng hiện tại dưới một đao của Đường Tuấn, Pháp Tướng Tinh Thần mà ba người Vu Trấn Linh lấy làm niềm tự hào lại chẳng đỡ nổi một giây. Chẳng phải điều đó có nghĩa là Đường Tuấn muốn giết cô ta cũng không cần tốn nhiều sức.  

Dù lúc này, sắc mặt Đường Tuấn tái nhợt, trông như suy yếu thì Mộc Thanh Lam cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ hay ý tưởng xằng bậy nào.  

Có lúc đám đệ tử thế gia này yêu quý mạng sống của mình hơn bất cứ ai, ngay cả đánh cược cũng chẳng dám.  

Mà cậu Long thì càng khỏi phải nói.  

Cho đến nay, anh ta luôn tự cho rằng mình là người đứng đầu lứa trẻ tuổi trong nước Việt Nam, từ nhỏ đã sống dưới sự vinh quang này. Cho dù biết rằng có Hậu Thiên Đạo Thể xuất hiện, anh ta cũng chưa từng coi ra gì. Chẳng qua là sai Tống Hữu Đức cùng với bốn nhân viên chấp pháp Thần Cảnh đi giết Đường Tuấn.  

Vào một tiếng trước, anh ta còn cảm thấy Đường Tuấn chẳng có tư cách để anh ta ra tay. Nhưng hiện tại, sự mạnh mẽ của Đường Tuấn đã vượt khỏi sự nhận biết của anh ta. Đầu tiên là với một đòn đã đánh bại hết truyền nhân của bốn thế gia lớn, sau đó là một đao chém thần càng khiến cậu Long sợ bể mật. Lúc này kẻ kiêu ngạo như anh ta mới biết suy nghĩ của mình buồn cười biết bao.  

“Không, mình mới là kẻ đứng nhất! Chỉ có sống sót mới là nhất!” Cậu Long chợt nghĩ thầm. Anh ta và Đường Tuấn đều có nỗi oán hận đến tận xương tủy như nhau, Đường Tuấn mạnh lên sẽ ảnh hưởng đến địa vị của anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép Đường Tuấn tiếp tục mạnh như thế!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi