CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu cả Lý có gan nói lại mấy lời vừa rồi không?” Đường Tuấn hài hước nhìn Lý Hùng Cường.  

Advertisement

Lý Hùng Cường run như cầy sấy, cả người rúc vào Kim Đông Thành kế bên. Cho dù tâm lí và ý chí của anh ta vượt xa người thường, nhưng loại đau đớn mới rồi đã vượt qua sức chịu đựng của anh ta, khiến cho anh ta hận không thể dùng búa đập vỡ đầu của chính mình.  

“Về nói với Lý Tiến Triết, nếu như bồi thường không khiến tôi vừa ý thì tôi sẽ đích thân đến nhà họ Lý. Chỉ là không biết nhà họ Lý có còn Thiên Nhân thần cảnh trấn giữ hay không thôi!” Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam xoay người bỏ đi, giọng nói vẳng từ xa lại.  

Advertisement

“Cậu cả, chúng ta...” Kim Đông Thành nhìn Lý Hùng Cường rồi hỏi. Anh ta không khinh bỉ Lý Hùng Cường vì chuyện mới nãy. Cho dù là đại tông sư Chân Khí cảnh cũng chưa chắc chịu được đau đớn khi bị sâu độc cắn não. Lý Hùng Cường không đau đến cắn lưỡi tự sát đã là giỏi lắm rồi.  

Lúc này Lý Hùng Cường mới dần khôi phục lại bình tĩnh: “Về nước rồi nói!”  

Kim Đông Thành thở dài, cũng không biết nên nói gì nữa. Có thể nói là lần đi nước Việt Nam này bọn họ đã thất bại thảm hại. Đầu tiên là thua ở Đại hội giao lưu, sau đó đại nhân Vu Huyết cũng chết. Cho dù là nhà họ Lý cũng không chịu nổi tổn thất này, nhất là khi Vu Huyết còn giống như là thần bảo vệ của nhà họ Lý.  

“Mong là chủ tịch có thể sáng suốt một chút!” Kim Đông Thành chỉ có thể cầu khẩn trong lòng.  

Trên đường, Mộc Thanh Lam tỏ vẻ khó hiểu nhìn Đường Tuấn.  

“Có phải cô cảm thấy tôi nên giết bọn họ không?” Đường Tuấn bỗng lên tiếng.  

Mộc Thanh Lam ngẩn người, nhưng không phản bác. Theo cách nhìn của cô ta, bối cảnh của Kim Đông Thành và Lý Hùng Cường dẫu có sâu hơn nữa thì cũng vậy. Dám đắc tội một vị Thiên Nhân thì đừng nói là giết người, cho dù có diệt tộc cũng không quá đáng.  

Đường Tuấn nhìn Mộc Thanh Lam, nói: “Đây không phải là chỗ của các thế gia ẩn cư các người, cũng không phải băng cung của mấy người. Tốt nhất là cô nên thay đổi một vài quan niệm."  

“Đồ bảo thủ! Thứ võ đạo theo đuổi là siêu thoát tiêu dao, sao có thể bị những chuyện trần tục này níu chân được. Cứ tiếp tục như vậy, võ đạo của anh sẽ không có cách nào tiến lên được!” Mộc Thanh Lam không kiềm được nhắc nhở.  

Đường Tuấn cười nhạt, nói: “Cho dù như vậy thì cô cũng không phải là đối thủ của tôi.”  

Mộc Thanh Lam nghe vậy thì tức đến run người, nhưng không có cách nào phản bác lại.  

Đường Tuấn dẫn Mộc Thanh Lam về Lai Châu.  

Đường Tuấn về Lai Châu được một ngày thì qua hôm sau Tiêu Hoàng và Chung Lâm đã dẫn theo mấy người tìm tới.  

Ngoài Tiêu Hoàng và Chung Lâm dẫn đầu còn mấy nam nữ theo phía sau, hình như thân phận thấp hơn hai người rất nhiều, nhưng trên người mấy người này đều có làn sóng chân khí lượn lờ, rõ ràng đều là võ giả Chân Khí cảnh.  

“Người của Nghịch Luân muốn gặp tôi?” Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn Chung Lâm.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi