CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Chẳng phải anh nói Dương Lộc làm trợ lý không có tương lai sao. Cô ấy chính là trợ lý của tôi đấy.” Đường Tuấn bình tĩnh nói.  

“Anh là chủ tịch Tập đoàn Thiên Thanh?” Dương Hào thất thanh nói.  

Advertisement

Đường Tuấn gật đầu.  

Advertisement

Dương Hào chỉ cảm thấy đầu ong lên, cả người ngã xuống đất.

Ánh mắt Dương Hào dại ra, ngơ ngẩn ngồi bệt dưới đất. Còn về người phụ nữ trung niên như quý bà kia thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lẩm bẩm nói: “Không thể nào! Sao cô có thể là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Thanh được?”  

Dưới tay con trai Dương Hào của bà ta có công ty, lương hàng năm khoảng mấy tỷ, năm nay đúng là trời ban phúc, Tập đoàn Thiên Thanh chủ động chìa cành ô liu cho bọn họ, muốn hợp tác với họ, đến khi đó lợi nhuận thuần của công ty tăng lên gấp mấy lần cũng không thành vấn đề. Đây cũng là chỗ bà ta vẫn luôn lấy làm tự hào. Cho nên mẹ con hai người họ ban nãy kẻ xướng người họa, muốn Dương Lộc từ chức, gả cho Dương Hào, sinh con cho anh ta.  

Nhưng sự thật hiện nay Dương Lộc là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Thanh, nói không chừng lương một tháng của người ta còn cao hơn lương cả năm của Dương Hào. Ngay cả việc hợp tác lần này hình như cũng là do người ta bố thí cho họ.  

“Bà đoán không sai.” Dương Lộc bình tĩnh nói: “Vốn dĩ dựa vào quy mô công ty các người hoàn toàn không thể hợp tác với Tập đoàn Thiên Thanh, là tôi cố gắng thúc đẩy chuyện này, coi như trả ơn năm đó. Nhưng ai mà biết khoảng thời gian này các người càng lúc càng quá đáng, năm lần bảy lượt lên tiếng khinh thường mẹ tôi, tôi vốn định tối nay sẽ nói cho các người biết thân phận của mình.”  

Nói xong, Dương Lộc nói với Trần Lệ Nhàn mẹ mình: “Mẹ, giấu mẹ chuyện này lâu như vậy, con xin lỗi.”  

Vành mắt Trần Lệ Nhàn ửng đỏ, bà ấy rơi nước mắt, lẩm bẩm: “Tiểu Lộc nhà chúng ta có tương lai.”  

“Bây giờ còn muốn bảo Dương Lộc từ chức, làm con dâu nhà các người nữa không?” Đường Tuấn giễu cợt nói.  

Sắc mặt Dương Hào khó coi, làm gì còn dám có suy nghĩ đó nữa.  

“Các người đi đi.” Dương Lộc bình tĩnh nói.  

“Dương Lộc, nếu không phải năm đó chúng tôi giúp đỡ cô, sao cô có được thành tựu hôm nay. Là nhà chúng tôi một tay tạo ra cô, cô chỉ dùng một bản hợp đồng mà muốn đuổi chúng tôi đi à, tôi cho cô biết đừng có nằm mơ.” Dương Lộc vừa nói xong thì tròng mắt người phụ nữ trung niên kia đảo quanh, đột nhiên điên cuồng quát lên.  

Lúc trước không biết thân phận của Dương Lộc, bà ta chỉ muốn để cô ấy sinh mấy đứa cháu mập mạp cho bà ta. Bây giờ đã biết thân phận Dương Lộc không tầm thường, thậm chí còn quý giá hơn con trai bà ta thì đương nhiên càng không thể bỏ qua.  

“Vậy bà muốn thế nào?” Dương Lộc lạnh lùng nói.  

Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ đương nhiên mà nói: “Hợp đồng đã ký lúc trước quá ít, tôi muốn cô tăng số tiền lên gấp mười lần!”  

“Không thể nào!” Dương Lộc thẳng thừng từ chối.  

Quy mô công ty Dương Hào vốn không lớn, hợp tác cùng Tập đoàn Thiên Thanh đã là chuyện không hợp quy định rồi. Nếu tăng số tiền lên gấp mười, Tập đoàn Thiên Thanh sẽ phải bồi thường. Không phải Tập đoàn Thiên Thanh thiếu chút tiền này, mà là có lần đầu sẽ có lần thứ hai, những người khác sẽ nghĩ thế nào?  

“Vậy tôi không đi.” Người phụ nữ trung niên dứt khoát nói.  

“Bà!” Vẻ mặt Dương Lộc lạnh lẽo, hiển nhiên không ngờ đối phương không biết lý lẽ như vậy.  

“Chủ tịch của các cô cũng ở đây, cô có thể hỏi ý kiến của cậu ta.” Người phụ nữ trung niên nhìn Đường Tuấn, cũng là vẻ mặt ăn chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi