CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cháo trắng cùng với một ít rau xào và đậu cô-ve.   

Nhưng Đường Tuấn lại ăn rất ngon miệng, ăn sạch sẽ một bát cháo trắng lớn.   

Advertisement

Lúc Đường Tuấn ăn cơm, cô gái vẫn cười nhẹ rồi tiếp tục ngắm nhìn Đường Tuấn.   

Đợi sau khi anh ăn xong, Đường Tuấn mới phát hiện ra rồi có chút xấu hổ nói: "Cô tên gì vậy?"   

Cô gái thản nhiên cười, đôi mắt được ánh nắng chiếu vào có chút sáng ngời: "Tôi tên Mộ Dung Lan, viện phó của bệnh viện thành phố Vinh. Tôi biết anh tên là Đường Tuấn, thầy Thẩm có nói qua với tôi rồi."   

Đường Tuấn đang định cố gắng thân thiện, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không thể làm gì khác ngoài hỏi: "Được rồi, bệnh nhân kia đã ổn định chưa?"   

Mộ Dung Lan nói: "Đã thoát khỏi cơn nguy kịch, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi như người bình thường khoảng nửa năm là có thể hồi phục. May là lần này có mười ba kim châm Quỷ Môn của anh, nếu không tính mạng của Trần Nhật Minh khó lòng giữ được."   

"Trần Nhật Minh?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày.   

"Ừm." Mộ Dung Lan giải thích: "Lần này anh ta đi đua xe với người ta, rốt cục thất bại, trong khi quẹo thì va phải hàng rào, ngã từ sườn núi xuống."   

"Thì ra là như vậy." Đường Tuấn nói.   

Ngã từ sườn núi cao như vậy mà không chết, vừa hay được chữa bởi mười ba cây châm Quỷ Môn, không biết nên bảo số mạng Trần Nhật Minh cực kì tốt hay là xui đến cực điểm: "Nếu như anh không có chuyện gì thì tôi đi đây, tôi còn phải làm việc."   

Mộ Dung Lan đứng dậy, dọn dẹp chén đũa trên bàn. Hai ngày qua để đến chăm sóc Đường Tuấn, cô vậy mà dám cố ý xin nghỉ. Ngay cả chính bản thân cô còn không biết vì sao mình lại làm thế, có lẽ là hiếu kì mười ba cây châm Quỷ Môn chăng.   

Trong lúc Mộ Dung Lan đang thu dọn đồ đạc, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Thẩm Dũng đi vào với vẻ mặt bực bội, chỉ khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trong phòng thì biểu hiện đầu tiên của ông là ngạc nhiên, sau đó cười đùa nói: "Thì ra tôi tới không đúng lúc rồi."   

Gương mặt tươi cười của Mộ Dung Lan có vài nét ửng hồng, cô ấy vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nói: "Thầy Thẩm, hai người nói chuyện, tôi đi trước đây."   

Nói xong lập tức chạy biến ra ngoài.   

Thẩm Dũng ngồi xuống ghế salon ngay cạnh Đường Tuấn, trên mặt có nét cười xấu xa nói: "Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy con nhóc Mộ Dung Lan đó xấu hổ như vậy. Nhưng nếu nói đến Mộ Dung Lan thì cô ấy là mỹ nhân số một bệnh viện này đấy, người theo đuổi cũng không ít, cậu nên nắm cho thật chặt vào."   

Đường Tuấn nói: "Ông Thẩm, đừng đùa tôi nữa mà. Lúc nãy thấy ông rất tức giận, xảy ra chuyện gì sao?"   

Vẻ mặt Thẩm Dũng nghiêm túc lại, bàn tay nặng nề vỗ xuống ghế một cái, tức giận nói: "Cậu nằm hôn mê một ngày một đêm thì xảy ra không ít chuyện, cậu tốt nhất là nên tự mình đi xem."   

Tiếp đó, Thẩm Dũng bật tivi trong phòng lên, đúng lúc có tin tức địa phương cách xa thành phố. Mấy bác sĩ mặc áo trắng đang phải đón nhận phỏng vấn liên tiếp từ đám phóng viên.   

Trọng điểm chính là Trần Nhật Minh được đưa đến bệnh viện hạng nhất để điều trị, nhà họ Trần sắp xếp cho con trai chu đáo như vậy, nhưng cuối cùng lại bị thương nặng thì tất nhiên sẽ kéo theo không ít phóng viên tới.  

"Bác sĩ Lưu, nghe bảo là lần này là một vị bác sĩ nhà họ Đường trổ tài cứu cậu chủ nhà họ Trần, không biết có đúng là như vậy không?" Một vị nữ nhà báo đặt câu hỏi.   

Đứng ở đầu đoàn người là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, là bác sĩ Lưu, anh quay sang ống kính cười nói: "Lần này đúng thật là có một vị bác sĩ nhà họ Đường ra tay giúp đỡ, mặc dù có thể cứu sống được cậu chủ nhà họ Trần nhưng vẫn phải dựa vào sự nỗ lực không ngừng của các bác sĩ số một bên bệnh viện chúng tôi. Bác sĩ Đường chỉ giúp một chút mà thôi."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi