CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban Cơ dùng bốn mươi chín nguyên khí chi trụ áp chế cơ thể, làm tăng vọt sức mạnh của cơ thể lên gấp mấy lần, đây là bí pháp của Vu Môn cũng là con át chủ bài của ông ta.  

Dưới trạng thái này ngay cả tên lửa cũng không thể làm ông ta bị thương được, thậm chí ông ta còn cảm thấy những cao thủ võ đạo cực cảnh trong truyền thuyết cũng đều chưa chắc đã phá vỡ được lá chắn phòng ngự của cơ thể ông ta, mà bây giờ lại bị một thanh băng kiếm tầm thường trong tay Đường Tuấn đâm thủng. Thanh kiếm này phải sắc bén tới mức nào? Chẳng lẽ chỉ một thanh kiếm đã có thể đâm thủng cả cường giả võ đạo cực cảnh sao?  

Advertisement

“Võ đạo cực cảnh!” Cuối cùng trong miệng Ban Cơ thốt ra mấy chữ.  

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao nhát kiếm này của Đường Tuấn có thể làm ông ta bị thương.  

Advertisement

Đường Tuấn thản nhiên mỉm cười rồi nói: “Tôi vẫn chưa phải nhưng cũng sắp rồi.”  

Mọi người không hề nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng đều có thể đoán được khả năng này.  

‘Chạy! Lập tức trốn mau! Môn chủ ở bí cảnh Bồng Lai, chỉ cần mình chạy trốn tới đó, cậu ta sẽ không thể làm gì được mình cả!’ Ban Cơ không hổ là một trong những cường giả ít ỏi của Vu Môn, biết mình đã thua trong trận chiến này nên trong đầu lập tức nảy sinh ý tưởng chạy trốn, trong chốc lát đã nghĩ xong đường lui.  

Cũng giống như ông ta nhất định phải giết Đường Tuấn cho bằng được, Đường Tuấn cũng nhất định sẽ giết ông ta, chắc chắn không nương tay.  

“Một đấm này là vì ông nội của tôi, vì cha mẹ tôi, cũng là vì nhà họ Đường tôi.” Suy nghĩ của Ban Cơ mới vừa hình thành thì Đường Tuấn đã siết chặt tay trái thành nắm đấm đập vào mặt ông ta.  

‘Ầm!’  

Ban Cơ giơ hai tay lên đỡ, cùng lúc đó mượn lực dội lại thoát khỏi thân kiếm, xoay người định bay vọt về phía xa.  

“Họ Đường kia, tao nhất định sẽ trả lại nhát kiếm này.” Ban Cơ gào to.  

“Ông không còn cơ hội nữa đâu.” Đường Tuần thu nắm đấm lại, vung kiếm băng rồi thờ ơ lên tiếng.  

Ban Cơ vẫn còn chưa rõ, nhưng tiếp theo đã lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.  

‘Ầm, ầm, ầm!’  

m thanh trầm đục như tiếng pháo nổ vang lên trong cơ thể của ông ta.  

Sau đó cánh tay ông ta đứt đoạn, tiếp đến là lồ ng ngực, bụng và hai chân.  

Rất nhiều quyền kính và kiếm khí bắn r a từ trong cơ thể của ông ta, nổ tung và làm nát vụn lục phủ ngũ tạng, mạch máu và xương cốt của ông ta. Ban Cơ như biến thành một chiếc túi rách bị chọc thủng ngàn lỗ, hoàn toàn không còn hô hấp.  

‘Ầm!’  

Cuối cùng cái đầu của ông ta cũng nổ tung.  

Thời điểm vị cường giả Vu Môn này hấp hối, ánh mắt tràn đầy không cam lòng và oán hận. Rõ ràng Đường Tuấn là cường giả Cực Cảnh, nhưng vì sao kiếm khí và quyền kính lại đáng sợ đến vậy?  

‘Bùm!’  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi