CHIẾN THẦN THÁNH Y

Siết chặt thanh kiếm cổ màu xanh, ánh mắt của Đường Tuấn loé lên ý định giết người nồng đậm. Đôi mắt tập trung, ngưng tụ nguyên khí cả người, xem thanh kiếm cổ trong tay như cây lao mà ném ra ngoài. Một lúc sau, Trương Phi Phàm gào thét thảm thiết vang vọng từ phía xa: “Tên ranh họ Đường kia, thù này tôi sẽ ghi nhớ. Lần sau gặp mặt chính là ngày chết của cậu.”  

Advertisement

“Hừ.” Nét mặt của Đường Tuấn không tỏ ra hiền lành. Nói về thực lực chân chính, so với Trương Phi Phàm thì sức mạnh của anh cũng có hạn, lúc này anh vì cứu Đường Lệ mà vuột mất cơ hội. Còn Trương Phi Phàm tháo chạy điên cuồng, anh cũng rất khó đuổi theo kịp.  

Advertisement

Lúc này mặt mày của Mộc Thanh Lam cũng tái nhợt, cô ta cơ bản không dám tin. Mấy chục chí cường giả thế gia ẩn cư này, trừ Vu Phá Nhiên từ đầu tới cuối cũng chưa ra tay, họ liên thủ lại cũng đều thất bại dưới tay của Đường Tuấn. Hơn nữa, thấy dáng vẻ tuỳ ý của Đường Tuấn giống như chỉ đơn giản là giết gà thịt chó. Thực lực này đúng là khiến người ta tuyệt vọng.  

“Hoá ra đây mới là thực lực chân chính của anh.” Mộc Thanh Lam cười gượng, ngược lại cũng may là thầy của mình không có đây, nếu không thì e cũng sẽ có kết cục như Quỷ Thất Sát và những người khác.  

“Nhưng rốt cuộc anh ta là người thế nào? Ít có Hậu Thiên Đạo Thể có thể mạnh đến mức này, lẽ nào là chuyển thế của Thượng Cổ Tiên Nhân?” Bỗng dưng trong lòng cô ta hiện lên một loạt nghi vấn. Mặc kệ là Đại Đạo Chí Giản hay là Vạn Pháp Thông đều là kỹ năng thuộc về truyền thuyết, nhưng hạ bút thành văn trong tay của Đường Tuấn. Điều này khiến cô ta phải nghi ngờ xuất thân của anh, thậm chí nghi ngờ anh là chuyển thế của tiên nhân, chỉ có tình huống này mới có thể giải thích được cảnh tượng trước mặt.  

Còn bên kia, Đường Tuấn đã ôm lấy Đường Lệ. Anh nhìn cô bé trong vòng tay, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt không nhịn được rơi xuống.  

“Lệ Nhi, chúng ta về nhà thôi.” Đường Tuấn lẩm bẩm.  

Hình như nghe được tiếng gọi của anh, cô gái từ từ mở mắt ra, đôi mắt sáng như vì sao nhìn Đường Tuấn, trước tiên là ngỡ ngàng, sau đó đôi mắt run rẩy, mang theo vài phần kích động và ngạc nhiên, thấp thỏm không yên nói với anh: “Anh?”  

Đường Tuấn càng ôm chặt lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”  

Một chữ có giá trị bằng ngàn lời nói vạn câu thề.   

Một lúc lâu sau, hai người mới buông nhau ra. Lúc này Đường Lệ chợt nhớ ra chuyện gì đó, căng thẳng không yên hỏi anh: “Anh, anh đi nhanh đi. Thực lực của đám người xấu kia rất mạnh, anh không phải đối thủ của họ đâu.”  

Cô gái vẫn còn muốn nói tiếp, Đường Tuấn cười và vỗ lên tay cô ấy rồi nói: “Em yên tâm đi. Đám người xấu kia bị anh đánh chạy mất rồi. Em là em gái anh, sau này không ai có thể ức hiếp em được.”  

Đường Lệ bị câu nói này của anh chọc cười: “Anh, sao bây giờ anh cũng thích khoe khoang thế?”  

Đường Tuấn không giải thích nhiều, chỉ nhìn vào đám mây giông trên bầu trời, hình như đang nghĩ về chuyện gì đó.  

Mộc Thanh Lam đi tới bên cạnh Đường Tuấn, nhẹ nhàng nói: “Nên kết thúc rồi nhỉ.”  

Đường Tuấn nhìn sang nơi khác, nói: “Vẫn chưa được, Vu Phá Nhiên còn chưa chết.”  

Một loạt biến cố của nhà họ Đường đều có liên quan đến Vu Môn, Đường Lệ lại bị Vu Phá Nhiên giam cầm gần một năm, anh nhất định phải báo mối thù này. Hơn nữa, thực lực của Vu Phá Nhiên quá mạnh, còn mạnh hơn cả Trương Phi Phàm, có kẻ địch nấp trong bóng tối thế này, Đường Tuấn rất khó mà yên lòng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi