CHIẾN THẦN THÁNH Y

Tiến vào quảng trường, anh nhìn thấy diễn võ ngọc bích, viên ngọc đã giúp Vu Phá Nhiên luyện võ. Bên trên đúng là có võ đạo tâm đắc và kinh nghiệm của tiên nhân để lại, Đường Tuấn chỉ liếc qua hai lần rồi không nhìn đến nữa. Nếu như là trước kia, những kinh nghiệm và tâm đắc này vô cùng quý giá đối với anh, còn giờ đây, chúng đã không thể giúp gì cho anh nữa rồi. Thứ anh cần bây giờ không phải là kinh nghiệm, mà là năng lượng khổng lồ có thể giúp anh tiến vào cấp độ cao hơn trong võ đạo, ngưng tụ cực cảnh chi hoa!  

Advertisement

Ngọc trụ bí ẩn tỏa sáng, tạo thành một bùa chú trên không trung. Lá bùa bay xuyên vào bên trong lầu gác, ngay lập tức, phong ấn trấn giữ tiên nhân để lại đã biến mất.  

Ba con mãnh thú đại bàng cánh bạc thấy thế, ánh mắt toát lên vẻ nóng rực, suy nghĩ trong lòng cũng hơi dao động.  

Advertisement

Tiên cung từng là nơi ở của tiên nhân, đương nhiên trong đó có vô vàn báu vật. Tuy bọn chúng là hậu duệ huyết thống của tiên nhân thời thượng cổ, đã sinh sống rất nhiều năm trong bí cảnh, nhưng vẫn không tài nào bước vào được tiên cung. Mấy trăm năm qua, chúng trông coi một ngọn núi chứa kho báu mà không được vào, chẳng khác nào canh giữ không công. Mà bây giờ, ngọn núi chứa kho báu đã được mở ra, bọn chúng có thể chiếm lấy bất cứ lúc nào, thậm chí còn có hy vọng đột phá võ đạo.  

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị lý trí của bọn chúng ngăn cản.  

Vết xe đổ của Vu Phá Nhiên vừa xảy ra chưa được bao lâu, bọn chúng không dám khiêu khích giới hạn cuối cùng của Đường.  

"Đi thôi, cùng nhau vào xem sao. Mấy ông đã bảo vệ tiên cung nhiều năm như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao." Đường Tuấn lấy ngọc trụ về, đi vào trong cung điện.  

Trong mắt ba con mãnh thú đồng thời lộ ra biểu cảm vui mừng khôn xiết.  

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng sau khi một người ba thú bước vào trong cung điện, họ vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.  

Diện tích bên trong cung điện rất lớn, ước chừng phải đến tám mươi tư mét vuông. Hai giá binh khí đặt ở hai bên, mỗi giá có hơn mười mấy binh khí. Dao, súng, kiếm, kích, mười tám loại vũ khí đều có đủ. Thế nhưng trải qua nhiều năm như thế, thần binh tốt đến mấy mà không có võ giả bảo dưỡng thì cũng đã bị mài mòn nghiêm trọng.  

Hầu hết các vũ khí đều bị rỉ sét loang lổ, thần vận biến mất gần hết.  

Đại bàng cánh bạc nhất quyết không tin, đứng thẳng người lên, vươn cánh chạm vào một thanh trường côn đã bị rỉ sắt toàn thân. Vừa mới chạm đến, trường côn lách cách hóa thành vụn sắt. Các binh khí khác cũng có tình trạng tương tự, dù là thần binh cũng không thể chống lại sự bào mòn của năm tháng.  

Ngoại trừ hai giá binh khí này, trong phòng còn đặt ba bình hồ lô. Trăn đen trườn qua, thò cái đầu to lớn ra, thè lưỡi để ngửi mùi trong bình. Ngay sau đó, trong đôi mắt hình tam giác của nó hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, nói thất thanh: "Là dịch tiên nguyên!"  

"Gì cơ!"  

Đại bàng cánh bạc và Tuyết Hầu nghe thấy thế, đồng loạt lao đến. Tuyết Hầu vươn hai tay khổng lồ, dè dặt mở nắp bình ra. Vào khoảnh khắc nắp bình bật mở, có một luồng mây mù màu trắng ngà bay ra, hóa thành hình dạng các loại chim muông, nhìn vô cùng sống động.  

Tuyết Hầu tham lam hít một hơi, trong mắt cũng xuất hiện vẻ vui mừng: "Đúng là dịch tiên nguyên thật! Hơn nữa còn là loại cao cấp đã trải qua chắt lọc! Có một bình hồ lô dịch tiên nguyên này, cũng đủ để tôi đột phá lên cảnh giới vô cực võ đạo rồi."  

"Hồ lô này là của tôi, mấy ông đừng hòng cướp." Nói rồi, Tuyết Hầu vội vàng che miệng bình, ôm lấy bình hồ lô vào lòng, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí. Nó có cơ thể vô cùng cao lớn, nếu tòa cung điện này không có kích cỡ vượt xa trần thế thì hoàn toàn không thể chứa nổi ba con vật to l ớn này.  

Nhưng bây giờ nó lại tỏ vẻ cẩn thận như thế, tạo ra sự tương phản rất lớn.  

Trăn đen và đại bàng cánh bạc cũng giành lấy một bình hồ lô, ba con vật cảnh giác lẫn nhau. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi