CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có đệ tử Vu Môn ở đây không?” Vu Khải Công đột nhiên hỏi những người xung quanh.  

Advertisement

“Đệ tử đến rồi.” Anh ta vừa dứt lời đã có hơn chục người đáp lại.  

Vu Khải Công nhìn họ cười nói: "Tốt lắm."  

Advertisement

Anh ta chọn ra một đệ tử Chân Khí Cảnh rồi nói với Tàng Khánh: "Tàng Khánh, ông muốn bảo vệ cô gái nhỏ này, nhưng cô ấy lại ở sau lưng rút kiếm ra đâm tôi, đây đúng là tội chết. Tông sư không thể bị xúc phạm. Hơn nữa, chúng tôi còn là Thiên Nhân. Tôi sẽ không tự tay giế t chết cô gái này nhưng sẽ để cho đệ tử của mình sống chết với cô ấy. Chuyện này ông cũng không thể ngăn cản đúng không? "  

Tàng Khánh nhìn Hàn Bảo Long rồi nói: "Tôi có thể làm được gì nữa chứ, hai người cùng cảnh giới tỉ thí với nhau, tôi tuyệt nhiên không có lí do gì để nhúng tay vào. Hơn nữa, đúng là không nên rút kiếm về phía đó.”  

Trong mắt Hàn Bảo Long không có một chút hối hận nào mà thay vào đó là ý chí chiến đấu bất khuất.  

Vu Khải Công cười chế nhạo, sau đó quay ra nói với đệ tử được chọn của Vu Môn: "Giết cậu ta đi, tôi nhất định sẽ nhớ công ông.”  

Người kia là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, sau khi nghe thấy vậy thì ánh mắt ông ta chợt hiện lên vẻ cuồng bạo, ông ta cúi người nói: "Cảm ơn môn chủ."  

Nói xong, ông ta bước đến gần Hàn Bảo Long, giễu cợt nói: “Vậy mà cậu lại dám rút kiếm chống lại Thiên Nhân Thần cảnh. Xem ra anh ta dạy dỗ cậu không được tốt. Hôm nay tôi sẽ thay anh ta dạy dỗ cậu, để cậu biết rằng có những người không thể đắc tội.”  

“Ông không xứng.” Hàn Bảo Long thì thào.  

Vừa dứt lời, cậu ta đã xuất kiếm. Kiếm quang của Hàn Bảo Long giống như rồng ra khỏi biển, tiếng rồng gầm xen lẫn tiếng sóng biển dâng trào.  

“Đúng là không biết tự lượng sức mình, kiếm pháp thế tục đơn thuần như vậy căn bản không thể làm tổn thương tôi.” Thiết Bát Minh đưa hai tay ra, trên tay phủ dày kén thịt, ông ta vận nội công khiến một luồng sáng đen tuôn ra, bày ra một hàng phòng ngự rất chắc chắn. Ông ta dám lấy Thiết làm họ của mình hiển nhiên thành tích trên phương diện này không hề tầm thường.  

Vu Khải Công khẽ gật đầu, suy nghĩ: "Thiết hệ đầu tiên của Vu Môn dù không mạnh lắm, nhưng công phu hoàn toàn có thể lấy mạng người khác, cho dù có dùng tay không đỡ dao cũng không thành vấn đề. Trừ phi là đệ tử của kiếm môn, còn những người cùng giới khác căn bản không thể phá vỡ hàng phòng ngự này.  

Suy nghĩ của anh ta vừa hiện lên thì thanh kiếm của Hàn Bảo Long đã xuyên qua tay Thiết Bát Minh, trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng của đối phương. Không cho bên kia có một cơ hội chống trả nào.  

Thiết Bát Minh đến chết vẫn không tin nổi, ông ta không ngờ công lao đưa tới cửa lần này lại lấy mạng mình.   

Ngay cả con ngươi của Vu Khải Công cũng hơi co lại, anh ta kinh ngạc tự hỏi: "Kiếm pháp này thật kỳ quái."  

Hàn Bảo Long sau khi dùng kiếm chém vào Thiết Bát Minh thì vẻ mặt không hề thay đổi. Cậu ta rút thanh kiếm ra, bề mặt kiếm nhẵn nhụi, không có một chút máu nào. Bích Lạc Kiếm Quyết nhìn có vẻ bình thường nhưng lại chứa đựng ý nghĩa của sông Hoàng Tuyền. Sông Hoàng Tuyền tuyên bố có thể ăn mòn mọi thứ, Hàn Bảo Long đã lĩnh ngộ được một chút kiến thức sau khi trải qua nó. Vậy nên việc phá vỡ hàng phòng ngự của Thiết Bác Giác là không hề khó.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi