Đường Tuấn cầm một nửa mũi kiếm trong tay, anh đứng đối mặt với Hàn Bảo Long và quay lưng về phía Vũ Khải Công cùng với đám người đó. Bóng lưng của anh thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng lúc này lại đang chống đỡ áp lực từ thế gia ẩn cư và các môn phái. Giọng nói của Đường Tuấn đột nhiên vang lên khiến mọi người xung quanh nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Tạ Côn lại chết rồi?"
Advertisement
"Người đó là ai?"
Advertisement
Tạ Côn chết quá nhanh, rất nhiều đệ tử của thế gia ẩn cư chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đã bắt đầu bàn tán.
“Anh ấy chính là Hậu Thiên Đạo Thể Đường Tuấn." Không biết có ai trong đám đông đã nói điều này.
"Hậu Thiên đạo thể thì thế nào? Chúng tôi ở đây có mười lăm vị Thiên Nhân Thần Cảnh, hơn năm mươi vị võ giả Thần cảnh, vậy mà cậu lại dám ra tay giết Tạ Côn nhân lúc chúng tôi không để ý. Chẳng lẽ bây giờ cậu vẫn còn dám giết người sao?” Một trưởng lão tóc hồng của Thiên Hoả Cung bước ra, mặt nghiêm nghị nói.
Người này là trưởng lão kỳ cựu của Thiên Hoả Cung, tuy rằng tu vi chưa đạt tới thiên nhân Thần cảnh nhưng cũng cách đó không xa. Lời phát biểu này của ông ta đã nhanh chóng nhận được sự đồng tình của rất nhiều người, những người bất an vì cái chết của Tạ Côn nay cũng đã nhẹ nhõm hơn.
Đúng vậy, đây là Bắc Giang, cường giả Vu Môn cũng sắp tới, không chỉ vậy mà thế gia ẩn cư cũng có đội hình rất mạnh, cho dù anh có là Hậu Thiên Đạo Thể thì làm sao còn dám giết người nữa?
Đường Tuấn nhìn Hàn Bảo Long chậm rãi đứng lên, gật đầu tán thưởng. Ánh mắt anh quét qua khuôn mặt của Hoàng Phủ Ngọc, Mộ Dung Lan, Lý Ngọc Mai và Hoa Tiểu Nam, sau đó thờ ơ nói: "Tôi không sao."
“Ừ.” Giọng nói của các cô gái có chút nghẹn ngào.
“Tên họ Đường kia, tôi đang nói chuyện với cậu đấy. Chúng tôi đang ở đây mà cậu dám cả gan giết người ư?” Trưởng lão của Thiên Hoả Cung tiến lên một bước, nói với giọng điệu châm chọc.
Khi ông ta nói xong, ngoại trừ Vu Khải Công thì nhóm người thế gia ẩn cư và thiên nhân Thần cảnh đồng loạt phóng ra khí tức, bọn họ như hòa làm một thể, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Tàng Khánh nhìn Đường Tuấn lắc đầu, trầm giọng nói: "Không được! Nếu bây giờ anh giết người thì sẽ không thể đàm phán một cách hoà bình cùng bọn họ nữa."
Đường Tuấn bỏ qua lời nhắc nhở của Tàng Khánh, chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào trưởng lão của Thiên Hoả Cung, nói: "Ông đang chuyện với tôi sao?"
“Nếu không thì còn ai nữa?” Thấy Đường Tuấn có vẻ sợ hãi mình, trưởng lão Thiên Hoả Cung nói: “Tôi ở ngay chỗ này, nếu cậu có bản lĩnh thì giết tôi luôn đi.”
"Ồ, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông." Đường Tuấn nhẹ nhàng nói.
Sau khi nói xong, Đường Tuấn búng ngón tay, ánh sáng vàng từ đó bật ra.
“Cậu, cậu dám!” Rất nhiều trưởng lão thiên nhân Thần cảnh ở sau lưng Vũ Khải Công quát lớn, chân khí trong tay bỗng chốc bùng phát, hóa thành một màn sáng đè lên người Đường Tuấn.
Xoẹt.
Phản ứng của họ rất nhanh, nhưng ánh sáng vàng còn nhanh hơn, nó lập tức xuyên qua lông mày của trưởng lão Thiên Hoả Cung.