*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nói xong câu đó, toàn bộ sức lực của bản thân như bị rút sạch. Lời nói của họ giống như mười thế gia ẩn cứ khác cũng đã cúi đầu trước Đường Tuấn vậy! Chuyện như vậy chưa từng xảy ra. Mặc dù ước nguyện ban đầu của bọn họ là vì sự an toàn của con cháu thế gia Bắc Giang, nhưng bọn họ vẫn là người có tội, đợi đến khi bọn họ trở về họ còn muốn lấy cái chết ra để tạ tội!
Advertisement
“Nhưng mà chúng tôi vẫn muốn cho ngài Đường biết rõ, nếu bên trong Vu Môn còn có chuyện khác, thì thế gia chúng tôi cũng như vậy. Ví như năm đó Vu Môn phong quang vô hạn nhất, cũng không dám ép buộc thế gia chúng tôi.” Mấy người trong các thế gia lớn nói mang theo vài phần đe dọa.
Advertisement
“Ha ha, tôi sẽ lần lượt đến từng cửa, đập nát sự kiêu ngạo này của thế gia các người.” Đường Tuấn khoát tay, tỏ vẻ vô cùng khinh thường.
Sắc mặt của rất nhiều người trong thế gia lập tức tái nhợt, không dám nói thêm nửa câu, chỉ có thể cúi đầu thật thấp trước mặt Đường Tuấn.
Đám người Nghịch Luân nhìn thấy cảnh này mà không dám tin. Trước đó còn có mất người nói lời khinh thường Đường Tuấn, lúc này vẻ mặt của họ vô cùng xấu hổ và lúng túng, hận không thể tìm một chỗ để trốn đi. Ý định ban đầu của Nghịch Luân là uy hiếp giới võ đạo, ngăn chặn bạo loạn trong các thế gia lớn, chuyện mà mấy chục năm qua bọn họ vẫn không thể làm được, vậy mà lúc này ở trong tay Đường Tuấn lại thực hiện được một cách dễ dàng.
Trong lòng Trương Tĩnh Hòa và đám người cậu Long vô cùng chấn động, khóe miệng chợt nở một nụ cười gượng gạo. Sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ không nảy sinh ý định muốn đuổi theo Đường Tuấn nữa. So với Đường Tuấn, sự tồn tại của bọn họ chỉ nhỏ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Giờ phút này Đường Tuấn có thể khinh thường Lăng Vinh, đám người của anh ta cũng chỉ có thể ngước nhìn.
Đám người của Mộ Dung Lan và Hàn Bảo Long đều sững sờ, sau đó mừng rỡ nhìn Đường Tuấn.
“Anh ấy thực sự đã làm được.” Hoàng Phủ Ngọc thấp giọng lẩm bẩm, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cô ấy cũng được đặt xuống.
Tàng Khánh ngây người nhìn bóng dáng người bên trên bầu trời kia, không khỏi nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người vài phút trước. Vốn dĩ ông ta còn tức giận vì sự ngông cuồng kiêu ngạo của Đường Tuấn, không ngờ kết quả đã chứng minh rằng là tầm nhìn của ông ta hạn hẹp, coi thường anh.
“Sau ngày hôm nay, sợ rằng nước Việt Nam này sẽ có tới hai con rồng cùng tồn tại.” Tàng Khánh thầm nghĩ.
Vốn dĩ chuyện Đường Tuấn và Long Vương được gọi là hai con rồng là chuyện tốt, nhìn có vẻ giống như một lời khen, nhưng thực chất chỉ là một hình thức để tâng bốc mà thôi. Long Vương hùng mạnh như thế nào, bản thân là một cường giả võ đạo cực cảnh thần thoại, mấy chục năm trước, ông đã khiến cho cả giới võ đạo phải cúi đầu trước sức mạnh của một người. Đường Tuấn có tài cán gì mà có thể ngang hàng với ông mà được xưng là hai con rồng chứ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc Đường Tuấn rời từ trên mây xuống, như vậy sẽ vô cùng xấu hổ.
Nhưng bây giờ, không hề có ai dám ý kiến gì với danh xưng hai con rồng đó của Đường Tuấn, coi như đúng là danh xứng với thực vậy!
Đường Tuấn đạp chân vào khoảng không như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, trên gương mặt không đau khổ cũng không hề vui mừng.