CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đây là hơn một trăm vị thần cảnh đó! Mặc dù Kiếm Môn mạnh hơn hầu hết các thế gia khác, nhưng cũng mới chỉ có chừng mười vị thần cảnh thôi, không tới hai mươi vị, so với con số một trăm vị thần cảnh còn chênh lệch rất lớn! Như vậy chẳng phải là cho dù Kiếm Môn có cùng xuất hiện, cũng không đủ để Đường Tuấn tự tay gi ết chết!  

“Không tệ! Kiếm Môn chúng ta hình như cũng đã từng xuất hiện cực cảnh võ giả, nhưng dựa vào những gì tổ sư để lại cùng với ghi chép của các loại sách cổ, sức mạnh tối đa của cực cảnh võ giả so với thần cảnh thiên nhân có thể mạnh hơn gấp hai hoặc ba lần, nhưng sức mạnh anh ta thể hiện đã vượt xa khỏi phạm vi gấp hai ba lần này rồi! Tôi chưng từng nghe qua việc cực cảnh võ giả có thể mạnh đến như vậy!” Chủ trì Tàng Thư Các của Kiếm Môn, người có hiểu biết sâu rộng nhất nghiêm nghị nói.  

Advertisement

Các trưởng lão khác cũng xôn xao gật đầu đồng ý. Sức mạnh mà Đường Tuấn thể hiện thực sự khiến họ sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu. Đối với cực cảnh võ giả, bọn họ so với giới võ đạo bình thường quen thuộc hơn. Nhưng hiện tại sức mạnh mà Đường Tuấn thể hiện ra khiến họ bị chấn động!  

Mặc dù bọn họ có suy nghĩ nát óc, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng Đường Tuấn đã ngưng tụ được cực cảnh chi hoa, đạt tới trình độ tam họa tụ đỉnh rồi. Thực lực của cực cảnh võ giả bình thường không thể nào so sánh được với Đường Tuấn!  

Tin hoa của tiên nhân là rèn luyện gân cốt, tiên nguyên thì rèn luyện thể phách.  

Hai loại đều là do sự bất ngờ của ông trời và cơ duyên, nhưng cả hai thứ đó đều đang xảy ra trên người Đường Tuấn, muốn không mạnh mẽ cũng rất khó khăn.  

“Cuối cùng tôi cũng đã quá khinh thường cậu ta.” Trương Kiếm Luân thở dài một hơi: “Sợ rằng Kiếm Môn ta sẽ gặp phải tai họa.”  

Một trưởng lão Kiếm Môn khó hiểu hỏi: “Môn chủ, cho dù cậu ta có mạnh hơn, thì cũng liên quan gì đến chúng ta cả. Lần này may mà có ngài nhạy bén, ngăn cản chúng tôi lại, nếu không thì Kiếm Môn ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề. Hiện giờ các thế gia và tông môn tài giỏi của họ đều đã mất đi bảy tám phần, Kiếm Môn ta chỉ lo thân mình, sau này sẽ càng ngày càng mạnh, không cần phải sợ cậu ta. Hơn nữa, lẽ nào cậu ta có thể vô duyên vô cơ đuổi giết tới tận Kiếm Môn chúng ta hay sao?”  

“Không sai, nếu như cậu ta thực sự dám kiêu ngạo như vậy, Kiếm Môn chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng, khiến cho thế gia và giới võ đạo mở mang tầm mắt một chút khí khái của Kiếm Môn ta.” Một vị trưởng lão tức giận nói.  

Khóe miệng Trương Kiếm Luân lộ ra một nụ cười khổ sở, nói: “Nếu như tôi nói mình suýt chút nữa giế t chết em gái cậu ta để sống sót ở Biển Đông, các người cảm thấy cậu ta còn có thể bỏ qua cho Kiếm Môn chúng ta sao?”  

Không khí trong điện đột nhiên im lặng, sau đó có âm thanh nuốt nước miếng của người nào đó vang lên.  

“Môn chủ, ngài thực sự đã ra tay với em gái cậu ta sao?” Có vị trưởng lão vẫn không tin.  

Trương Kiếm Luân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nếu tôi không làm như vậy, bây giờ tôi đã chết trên Biển Đông rồi. Đám người Vu Phá Nhiên, quỷ Thất Sát, Tạ Diễn đều đã bị cậu ta gi ết chết. Sức mạnh của cậu ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, chỉ sợ rằng đã tiến vào bí cảnh Bồng Lai, lấy được báu vật ở trong đó luôn rồi!”  

Nói đến đây, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ oán giận, lạnh lùng nói: “Những báu vật đó vốn dĩ phải thuộc về tôi!”  

“Môn chủ, ngài!” Lúc này, các trưởng lão Kiến Môn không thể nói gì được gì nữa.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi