CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sắc mặt Trương Tĩnh Hòa hơi thay đổi, trong lòng có chút bất an và ghen tị, hai tay bất giác siết chặt, trong lòng giống như có một giọng nói đang gầm gừ: "Không được đồng ý! Không được đồng ý!"  

Tạ Hoàng Đồng tu luyện ngắn hơn anh ta, nếu để Tạ Hoàng Đồng xuất phát sau nhưng vượt mặt anh ta, khoác lên chiếc đại bào màu vàng tiêu biểu cho bản sắc thân phận, thì tước hiệu tiểu chân nhân của Trương Tĩnh Hòa sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, mọi nỗ lực của anh ta không phải sẽ đổ sông đổ bể hết rồi hay sao.  

Advertisement

Trương Chấn và một số trưởng lão khác cười nhạt, chỉ đợi Trương Tín Triết hạ lệnh một tiếng mà thôi.  

Advertisement

Áp lực vô hình giống như một ngọn đồi đè lên đôi vai và tâm hồn của Tạ Hoàng Đồng. Trên trán đầy vết bầm tím, anh ấy cố gắng ngước nhìn nhóm người trước mặt. Tuy còn trẻ, nhưng anh ấy không hề ngu dốt, Tạ Hoàng Đồng biết rất rõ chọn lựa mà bản thân đang phải đối mặt vào thời khắc này.  

Một nụ cười chợt nở trên khuôn mặt vẫn còn non nớt của Tạ Hoàng Đồng, anh ấy mở miệng nói: "Họ của tôi là do cha mẹ đặt, tên của tôi là do thầy tôi đặt, Đạo của tôi là do thầy truyền lại. Tôi không thể đổi họ của mình. Hề hề!” Tạ Hoàng Đồng nói xong, trong phòng bỗng nhiên im lặng, nụ cười khẩy của mấy vị trưởng lão mang theo sự châm biếm sâu cay. Trương Tĩnh Hòa thở phào nhẹ nhõm.  

“Tốt lắm.” Sắc mặt Trương Tín Triết tối sầm, lạnh lùng nói.  

Lúc này, giọng nói uy nghiêm của Trần Tùng Ân đột nhiên vang lên từ đạo quán: “Hoàng Đồng, sau khi thầy đi, con hãy vì thầy mà trông coi đạo quán này trong ba năm!”  

Tạ Hoàng Đồng giật mình. Trông coi đạo quán trong ba năm, điều này có nghĩa là trong ba năm này anh ấy không được dùng vũ lực, không được rời khỏi đạo quán tồi tàn này, không được báo thù, không được đánh nhau! Rất nhiều thứ không được làm, nhưng chúng có thể cứu anh ấy một mạng.  

“Đây là yêu cầu cuối cùng của thầy.” Giọng của Trần Tùng Ân lại vang lên, giọng điệu dịu đi rất nhiều.  

“Vâng, thưa thầy.” Tạ Hoàng Đồng cắn môi, khó khăn gật đầu, trầm giọng đáp lại.  

“Con đã vừa lòng chưa?” Trần Tùng Ân hỏi.  

Trương Tín Triết trầm ngâm một chút, rồi gật đầu cười nhẹ: "Hoàng Đồng là sư đệ của con. Sư thúc yên tâm, sau khi sư thúc đi, con sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt."  

Ba năm là đủ rồi.  

“Tốt!” Giọng nói của Trần Tùng Ân vô cùng bình tĩnh, ông ta không nhắc lại nữa.  

Sau nửa ngày, cửa đạo quán bị đẩy ra, Đường Tuấn bước ra ngoài. Trên người anh vẫn không toát ra khí tức của người tu luyện một chút nào cả, hoàn toàn giống như một người bình thường. Anh bước đến gần Tạ Hoàng Đồng, vỗ vai chàng thiếu niên và nói: "Cố lên cậu trai trẻ. Đừng phụ lòng ông ấy."  

Hai mắt Tạ Hoàng Đồng đỏ lên, nhất thời không biết nên nói cái gì.  

Đường Tuấn nhìn Trương Tín Triết, có chút giễu cợt nói: "Tâm đạo trong sáng sạch sẽ! Khá khen cho một Thiên Sư Đạo!”  

“Láo xược! Chỗ này là trọng địa của Thiên Sư Đạo tôi, từ lúc nào đến phiên anh châm chọc khiêu khích vậy hả!” Ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn Đường Tuấn, Trương Chấn nghiêm giọng quát.  

Trương Tĩnh Hòa nói: "Đường Tuấn, Yên Tử hôm nay không phải là Yên Tử ngày hôm qua, anh không được phép khinh thường, hãy ăn nói cho cẩn thận!”  

Trương Tín Triết cười nói: "Chẳng lẽ anh muốn xen vào chuyện nhà của Yên Tử tôi ư?"  

Đường Tuấn lắc đầu, tỏ vẻ xem thường, nói: "Trần Tùng Ân đã dùng hơn nửa đời của mình để canh giữ, ấy thế mà lại là nhà của người khác, dù sao cũng là việc nhà của núi Yên Tử, tôi đương nhiên sẽ không xen vào. Nhưng mà nếu như trong ba năm này có bất cứ chuyện gì xảy ra với Hoàng Đồng, thì tôi sẽ không ngại phá nát Yên Tử đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi