CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đường Tuấn gật nhẹ đầu. Chỉ là thái độ tuỳ ý này rơi vào mắt của Lý Ngọc Mai lại khiến cô ta khinh thường, một người sao có thể không có khí phách đến mức này chứ. Dựa vào dáng vẻ hèn nhát này của anh tu luyện đến nội công kiểu gì, và luyện tập y thuật kia như thế nào vậy.  

Advertisement

Đường Tuấn còn chưa vào cửa, đã nghe thấy một giọng nói hùng hậu như tiếng chuông nói: “Đường Tuấn, cuối cùng cậu cũng chịu đến thăm ông già tôi rồi hả.”  

Lý Quang Minh mặc bộ quần áo thời nhà Đường, rất có tinh thần, bước đi thận trọng vững chắc. Ông ta của lúc này mới giống người cha của Lý Quang Huy, mà không phải là ông lão trông coi ở tiệm bán báo ngày đó.  

“Cháu chào ông ạ.” Đường Tuấn cúi đầu chào hỏi.  

Lý Quang Minh vội vàng ngăn cản Đường Tuấn lại, giọng điệu mang theo sự nén giận nói: “Cậu có một khoảng thời gian không đến thăm tôi rồi nhỉ?”  

“Gần đây cháu khá bận. Còn không phải vừa rảnh rỗi đã đến đến thăm ông rồi sao.” Đường Tuấn cười giải thích.

Vừa thấy Đường Tuấn đi tới, ông nội kéo anh lại nói chuyện, trong lòng Lý Ngọc Mai cảm thấy có chút kỳ quái. Kể từ khi cha cô Lý Quang Huy trở nên giàu có, người trong nhà bỗng chốc trở nên xa lạ, chẳng có chút cảm giác được tận hưởng hạnh phúc gia đình. Đây cũng là lý do lúc trước Lý Quang Minh thà ra ngoài ngồi coi sạp báo còn hơn là ở nhà họ Lý để tận hưởng sự giàu sang vinh hoa phú quý.  

“Nếu anh ấy có bối cảnh tốt hơn, thì có lẽ mình và anh ấy thực sự sẽ có khả năng.” Lý Ngọc Mai không khỏi suy nghĩ điều này. Chỉ là khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, ngay cả chính cô cũng bị chấn động. Lén lén lút lút nhìn hồ sơ của Đường Tuấn, khuôn mặt hồng nhuận bất giác đỏ lên.  

Trong lúc Lý Ngọc Mai còn đang suy nghĩ lung tung, ngoài sân vang lên tiếng bước chân. Tiếp sau đó là một nhóm người bước vào. Đi đầu là Lý Quang Huy, người đứng đầu của nhà họ Lý và bên cạnh là Trần Bá Phước đi theo sau ông ta nửa bước.  

Sau lưng Lý Quang Huy là lão Bạch, ông già này hơi khom người hai tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình trông như một ông lão đã đến tuổi xế chiều. Phía đằng sau có một nhóm nam nữ cả già cả trẻ đều mặc vest và đi giày da, có lẽ là nhân viên của tập đoàn Thịnh Thiên hay là nhân viên cốt cán của nhà họ Lý.  

Nhóm người này vừa bước vào đại sảnh, toàn thân mỗi người đều toát lên một vẻ khí thế áp đảo cả đại sảnh. Họ đã ngồi ở vị trí cao trong nhiều năm, từ lâu đã có khí chất của một vị cấp trên lại còn ngoan ngoãn vâng lời ở bên cạnh Lý Quang Huy, nhưng khi họ bước vào đại sảnh và nhìn thấy Đường Tuấn, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác vượt trội.  

Vài ánh mắt quét qua trên người Đường Tuấn, khẽ nhíu mày. Những người có thể vào đại sảnh ngày hôm nay đều là thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên hoặc là nhân viên cốt cán của nhà họ Lý. Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về một người trẻ tuổi như vậy. Chẳng lẽ là con rể của Lý Quang Huy? Nghĩ đến điều này, những ánh mắt đang nhìn về phía Đường Tuấn bỗng trở nên khó chịu.  

Lão Bạch  khẽ mở mắt liếc nhìn Đường Tuấn, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo.  

Lý Quang Huy dường như không nhìn thấy điều này, ông ta dẫn đầu đám đông đi đến trước mặt Đường Tuấn và nói: “Đường Tuấn, cậu đến rồi.”  

Trên mặt ông ta nở một nụ cười như thể trưởng bối chào hậu bối. Y như trước đó giữa hai người không hề tồn tại mâu thuẫn nào cả. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi