*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ô!” Trần Dịch Tấn hét lên một tiếng, chạy lấy đà hai bước, rồi tung ra một cú đá lốc xoáy đẹp đẽ. Với cú đá này, anh ta chắc chắn có thể đá xuyên qua tấm ván gỗ dày cộm ở lòng bàn tay.
Đáng tiếc, đối thủ của anh ta lại là Đường Tuấn. Đường Tuấn nắm lấy mắt cá chân của Trần Dịch Tấn. Chỉ cần một cái hất cánh tay, Trần Dịch Tấn đã bị ném ra ngoài như một bao cát và rơi xuống đất với một tiếng động cực lớn.
Advertisement
“Điều này… điều này là không thể.” Mặt mũi bầm dập tơi tả, Trần Dịch Tấn kinh ngạc thốt lên.
Anh ta đã từng đánh nhau với các võ sư Taekwondo có trình độ cao hơn anh ta, nhưng chưa bao giờ anh ta thua chóng vánh hay dễ dàng như vậy. Có vẻ như thực lực của cả hai không cùng đẳng cấp một chút nào.
Advertisement
Những nam thanh nữ tú mới một giây trước còn đang hò hét cổ động Trần Dịch Tấn thì nhất thời bỗng im bặt, ai nấy cũng đang trong trạng thái há hốc mồm khiếp sợ.
Lãnh Hùng lộ ra vẻ thích thú, nhìn Đường Tuấn và nói bằng một giọng điệu bề trên trịch thượng: "Xem ra anh hẳn là người có luyện võ, chẳng trách dám xuất hiện ở trước mặt tôi. Đáng tiếc thủ pháp quá thô ráp, ngay cả tiến dần từng bước cũng đều không có. Cũng phải, thôi thì để hôm nay tôi chỉ giáo cho anh một chút vậy, để anh có dịp mở mang kiến thức về võ học chân chính. Núi này cao còn có núi khác cao hơn, đạo lý này lần sau anh phải ghi nhớ cho kỹ!”
"Anh Lãnh sắp ra tay rồi."
Lãnh Hùng vừa khàn khàn mở miệng nói, thì một đám nam nữ thanh niên đột nhiên trở nên phấn chấn hẳn.
Trong lòng Tào Thanh Vân thầm lắc đầu. Trò hề này nên kết thúc rồi. Mặc dù tính cách của Lãnh Hùng không tốt lắm, nhưng dù sao thì anh ta cũng là đệ tử của Lã Kiến Trung, bất kể về võ học hay là đạo thuật, anh ta đều cực kỳ lợi hại, là một trong số ít cao thủ trẻ tuổi của đảo Phú Quốc.
"Huyền Dương Kiếm Chỉ."
Lãnh Hùng điểm chỉ một phát, không khí dường như bốc cháy ngay lập tức, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng. Ngón tay của anh ta đỏ rực, một sợi kiếm khí màu đỏ thẫm toát ra, chém về phía Đường Tuấn. Đây là Huyền Dương Kiếm Chỉ.
Trần Dịch Tấn nhìn vào hào quang màu đỏ thẫm của kiếm khí, trong mắt ngập tràn hâm mộ. Đây mới là võ học mà anh ta theo đuổi. Nếu so sánh, thì Taekwondo của anh ta chẳng là gì cả.
“Vù!”
Đối mặt với một kiếm này, Đường Tuấn chỉ xuất ra một động tác duy nhất, hệt như hít vào bình thường, rồi sau đó thở ra. Hành động vô cùng đơn giản nhưng sức mạnh của Đường Tuấn đủ để biến mục nát thành thần kỳ.
Nụ cười đắc thắng của Lãnh Hùng vẫn còn trên gương mặt, nhưng ngay sau đó cả người anh ta đã bay lộn nhào ngược trở lại. Cùng lúc đó, kiếm khí màu đỏ thẫm vỡ vụn, cánh tay của anh ta bị thương máu chảy đầm đìa.
“Ha ha, đến một hơi thở của tôi cũng không đỡ được mà còn dám lớn tiếng nói muốn chỉ giáo cho tôi.” Đường Tuấn lắc đầu, nói.
Sắc mặt Lãnh Hùng tái nhợt, tức giận đến nỗi ói ra một ngụm máu, nhưng không nói được gì cả. Những người khác há to miệng như thể có thể nhét vừa vài quả trứng gà. Huyền Dương Kiếm Chỉ trong mắt bọn họ là võ học phi phàm, nhưng Đường Tuấn chỉ một hơi thở đã đẩy lùi được nó. Nói thẳng ra như vậy thì thật sự làm người khác sợ chết khiếp rồi. Lúc này, không còn ai dám mở miệng chê bai Đường Tuấn nữa.
“Anh cũng là người tu đạo sao?” Khoé miệng Lãnh Hùng dính một ít máu, hung hăng nhìn Đường Tuấn hỏi.
"Người tu đạo à, cứ tính như vậy cũng được.” Đường Tuấn có hơi cụt hứng.
Lãnh Hùng quá yếu, đánh bại anh ta cũng chẳng có gì đáng tự hào cả.
"Khốn kiếp! Thằng nhóc này dám giả heo ăn thịt hổ. Nếu như biết anh ta là người tu đạo, mình đã chuẩn bị trước rồi, khi đó thắng bại cũng còn chưa biết đâu.” Lãnh Hùng nghe thế thì thầm nghĩ trong lòng.
Anh ta đứng dậy, nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: "Tôi sẽ ghi nhớ chuyện xấu hổ ngày hôm nay.”
Cuối cùng, anh ta trao cho Tào Thanh Vân một cái liếc mắt chứa đựng ý nghĩ sâu xa, rồi phóng xe rời đi với gương mặt nhăn nhó khó coi.