*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thứ rác rưởi vô dụng như anh mà dám to tiếng quát mắng trước mặt tôi.” Đường Tuấn liếc Lãnh Hùng rồi nhìn Mã Nhược Long và hỏi: “Ý của anh cũng là như vậy sao?
Advertisement
Lãnh Hùng vô cùng tức giận, anh ta định xông lên nhưng bị Mã Nhược Long cản lại: “Cậu em nhỏ ăn nói ngông cuồng kia, anh ăn nói cho cẩn thận.”
Advertisement
Mã Nhược Long nói tiếp: “Chỉ cần quỳ xuống và rập đầu lạy là anh đã xin lỗi Lãnh Hùng và thừa nhận sai lầm của mình. Cách giải quyết của tôi là thế đấy, anh thấy sao?”
“Xin lỗi và nhận sai?” Đường Tuấn khịt mũi: “Anh đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành rằng ai đúng ai sai chưa?”
Mã Nhược Long sững lại. Đúng là anh ta không hỏi lại cho rõ ràng mà chỉ nghe nói Lãnh Hùng có mâu thuẫn với người khác và bị người đó đánh bại bởi thuật pháp. Hơn nữa Lãnh Hùng cũng có quen biết với anh ta nên anh ta mới muốn ra mặt giải quyết chuyện này giùm.
“Đúng sai thế nào chưa biết mà đã bắt tôi cúi đầu xin lỗi và nhận sai à? Ha ha.” Đường Tuấn cười lạnh lùng.
Mã Nhược Long cau mày và gằn giọng: “Tôi chẳng cần biết ai đúng ai sai, nhưng Lãnh Hùng là đệ tử của Lã đại sư, cũng là bạn của Mã Nhược Long tôi. Nếu anh ta bị mất mặt, tôi sẽ đòi lại giúp anh ta.”
Anh ta thay đổi giọng điệu và thách thức: “Tôi biết anh có thuật pháp, nhưng Mã Nhược Long tôi cũng đã gặp qua không chỉ các cao thủ về thuật pháp mà cả hàng trăm, hàng nghìn người có tí tài lẻ mà đã thùng rỗng kêu to, coi trời bằng vung như anh rồi. Những người như thế chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả, mong anh đừng bước theo vết xe đổ của họ. Nếu muốn giảng giải đạo lý và nói chuyện đúng sai với tôi, anh cũng phải có tư cách và thực lực cao như thế mới ổn.”
Nghe anh ta nói thế, tức có nghĩa nắm đấm là phương án cuối cùng để giải quyết chuyện này. Dù Mã Nhược Long chỉ nói ngắn gọn vài câu, nhưng như thế cũng đủ để diễn giải cái ý sâu xa mà anh ta muốn nói: "Sau lưng tôi là nhà họ Mã và Lã đại sư, nên anh lấy cái tư cách hay cái quyền gì để đứng đây rao giảng ba cái đạo lý đúng sai với tôi? Tôi nói thế nào, anh cứ làm y hệt như thế, nếu không kết cục của anh như thế nào, tôi không thể đảm bảo được." Mặc dù Mã Nhược Long không nói thẳng những lời này ra, nhưng chỉ cần là người thì đều có thể hiểu rất rõ ý của anh ta.
“Ngài Đường?” Tào Thanh Vân lo lắng Đường Tuấn sẽ bị dọa đến sợ hãi. Cái sức ép khi gặp người có gia tộc danh môn và đại sư thuật pháp đứng đầu đảo Phú Quốc chống lưng như thế khiến bất kỳ ai cũng phải khiếp sợ và cúi đầu. Không lẽ Đường Tuấn sẽ là một ngoại lệ sao?
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Đường Tuấn đột nhiên nói.
Mã Nhược Long cười lạnh lùng và có chút thương xót: “Chẳng lẽ anh Đường đây muốn cậy vào sức mạnh tu luyện thuật pháp sao? Vậy thế này đi, tôi sẽ đánh cược với anh Đường. Nếu anh thua, anh sẽ phải nhận lỗi với Lãnh Hùng.”
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?” Đường Tuấn hỏi.
“Ha ha. Nếu anh thắng, tôi không những sẽ xóa sạch mọi ân oán, mà còn giới thiệu anh với Lã đại sư và để ông ta chỉ dạy phương pháp tu hành cho anh.” Mặc dù không tin Đường Tuấn sẽ thắng, nhưng Mã Nhược Long vẫn đưa ra điều kiện hậu hĩnh như thế khiến đám đông ồ lên ngay lập tức. Tại Đảo Phú Quốc này, khi tu luyện thuật pháp, có biết bao nhiêu người muốn Lã Kiến Trung hướng dẫn cho mình nhưng đều không thể. Mà một khi Mã Nhược Long nói thế, chắc chắn anh ta sẽ trao cơ hội đó ra. Không ai nghi ngờ lời anh ta nói là thật hay giả vì anh ta là con rể của Lã Kiến Trung.
“Quy tắc rất đơn giản. Tôi sẽ đứng yên ở đây. Chỉ cần anh có thể hạ gục tôi trong vòng ba chiêu thì xem như anh thắng.” Mã Nhược Long chắp hai tay ra sau lưng, trông anh ta bình thản như không.