CHIẾN THẦN THÁNH Y

Theo đường kéo của Đường Tuấn, hàng trăm cây kim nước nổ tung và biến thành hơi nước ngay lập tức. Con ngươi của Tư Mã Ngọc Dương đột nhiên co lại, anh ta thầm nói: “Không ổn rồi, sức mạnh thân thể của người này quá mạnh, nếu đến gần anh ta, mình sẽ chết không toàn thây!”   

Advertisement

Vừa nghĩ như thế xong, anh ta lùi lại, nhưng đáng tiếc là mọi chuyện quá muộn. Một bóng đen vụt nhanh như điện xẹt qua mắt Tư Mã Ngọc Dương, trong chớp mắt anh ta cảm thấy có thứ gì đó đang chạm nhẹ vào ấn đường của mình. Ngay sau đó bóng dáng của Đường Tuấn xuất hiện ngay sau lưng anh ta.   

Advertisement

“Nhanh quá!” Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt của Tư Mã Ngọc Dương đã đỏ như máu. Một lỗ thủng xuất hiện ngay tại ấn đường của Tư Mã Ngọc Dương, máu tươi chảy ròng ròng khiến anh ta trông rất đáng sợ.   

“Rắc!” Miếng ngọc bội trên người anh ta vỡ tan tành. “Ngay cả pháp khí hộ thân do thầy đưa cho mình cũng không thể ngăn lại anh ta.” Tư Mã Ngọc Dương cười gượng gạo, anh ta có thể cảm nhận được sinh mạng của anh ta đang dần dần biến mất.   

“Anh rất mạnh, nhưng thầy của tôi sẽ báo thù cho tôi. Anh không thể tưởng tượng được thầy mạnh đến nhường nào đâu.” Tư Mã Ngọc Dương cười khẩy một tiếng rồi ngã xuống đất và chết ngay tức khắc.  

“Anh Tư Mã!” Mã Như Uyển nhào về phía Tư Mã Ngọc Dương rồi khóc như mưa. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu ngước nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt đầy thù hận: “Anh dám giết anh Tư Mã, tôi sẽ giết anh!”   

Dù nói thế nhưng Mã Như Uyển không dám ra tay, sức mạnh mà Đường Tuấn vừa thể hiện quá đáng sợ. Lãnh Hùng đứng ngaybên cạnh đang run lẩy bẩy và không nói nên lời. Đường Tuấn thực sự quá mạnh và quá hung hãn.  

“Các người có muốn ra tay nữa không?” Đường Tuấn liếc nhìn Lãnh Hùng, Dương Thiên Thành và các cậu ấm khác nhưng không ai dám nhìn thẳng vào anh.   

“Đi thôi.” Đường Tuấn dừng tay, quay sang nóivới Tào Thanh Vân.   

Tào Thanh Vân lái xe với đôi tay run cầm cập, cảnh tượng ban nãy thật quá đáng sợ và khủng khiếp. Cô ta nhìn Đường Tuấn đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau rồi nói: “Ngài Đường, có phải ngài hơi quá tay không?”   

Mắt Đường Tuấn mở he hé, nói: “Nếu muốn họ đầu hàng khuất phục, phải khiến họ bị thương trước.”

Tại phòng luận đạo trên núi Thị Vải.   

Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội giao lưu thuật pháp, các cao thủ thuật pháp đến từ các nước Đông Nam Á cũng đã tập trung đông đủ tại đây. Dù tên là “giao lưu”, nhưng thực chất hội nghị được lập ra để đấu đá lẫn nhau nhằm tranh giành danh hiệu cao thủ thuật pháp số một Đông Nam Á. Mặc dù đã là các cao thủ thuật pháp siêu phàm, nhưng chẳng ai thoát khỏi sự trói buộc của những danh hiệu giả dối này.   

Người tu đạo xem trọng việc tu luyện tâm ý và tinh thần, không được để vạn vật quấy nhiễu, làm phiền. Nhưng hôm nay, những người tu luyện đạo thuật kiệt xuất nhất của Đông Nam Á đang ngồi trong phòng luận đạo lại không thể giữ vững tâm hồn thanh tịnh được. Tâm trạng ai nấy đều hỗn độn, họ lo lắng nhìn về cái người đang ngồi ở vị trí đầu tiên.  

Ông ta tuy trông chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng đôi mắt sáng ngời đến khác thường như thể có thể nhìn thấu tận đáy lòng người khác. Người này không để lộ cảm xúc gì mà chỉ ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn như một người thầy giáo nghiêm khắc và bảo thủ. Nhưng khí chất toát ra từ ông ta khác hẳn một người thầy, nó xa cách, mạnh mẽ và lạnh như băng. Người này chính là Lã Kiến Trung, thuật pháp đại sư hàng đầu của đảo Phú Quốc!   

“Trong tiệc rượu ngày hôm qua, Tư Mã Ngọc Dương, đệ tử lớn nhất của Lã Kiến Trung tôi đây đã bị người ta đánh chết, con rể của tôi là Mã Nhược Long bị thương nặng, hiện vẫn chưa rõ sống chết.” Thông tin về sự việc này đã lan ra khắp đảo Phú Quốc, ai nấy đều đang theo dõi thái độ của Lã Kiến Trung.   

“Ông Lã, đó chỉ là một thằng oắt con luyện võ mà thôi, nếu quả thật anh ta dám bén mảng đến đây, tôi đảm bảo sẽ khiến anh ta không bước ra được cái phòng này.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi