CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Đừng nói nữa, anh Đường đang đến kìa.”   

Đường Tuấn đi lên đài cao phía trước quảng trường, Tào Thanh Vân đi theo phía sau anh giống như một cô hầu nhỏ. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai người, trong ánh mắt có sự kính sợ cũng có vẻ châm biếm. Dù Tào Thanh Vân đã quen với những trường hợp đông người như vậy nhưng lúc này đáy lòng cũng có chút chột dạ. Cô ta lặng lẽ nhìn Đường Tuấn, Đường Tuấn vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh.  

Advertisement

"Nếu ngay cả dũng khí đứng bên cạnh anh ấy cũng không có, vậy còn nói gì đến tương lai." Có vẻ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Đường Tuấn, tâm trạng của Tào Thanh Vân cũng bắt đầu bình tĩnh lại.  

Advertisement

Đường Tuấn đứng trên đài cao, ánh mắt anh từ trên cao nhìn lướt qua tất cả mọi người ở phía dưới. Dường như ánh mắt đó mang theo một ma lực thần kỳ, quét đến nơi nào thì nơi đó lập tức yên tĩnh. Ngay cả những người trước đó không ngừng kêu gào cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.  

Đây chính là uy nghiêm của một đại chân nhân trong giới thuật pháp.  

Sau khi Đường Tuấn đánh bại Lã Kiến Trung, giới thuật pháp ở đảo Phú Quốc đã không còn ai là đối thủ của Đường Tuấn nữa!  

"Người này đã tạo ra được uy nghiêm của bản thân rồi."  

Đám người Từ Vũ thầm nghĩ trong lòng, đầu cũng hơi cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Đường Tuấn.  

"Anh Đường, hôm nay giảng pháp luận đạo, chỉ có một mình anh thì làm sao được?" Đúng lúc này, một giọng nói từ dưới chân núi Thị Vải vang lên.  

Ầm ầm.  

Một chuỗi dài những tiếng sấm vang lên liên tục, mọi người chỉ kịp nhìn thấy ảo ảnh chợt lóe, sau đó trên đài cao của quảng trường đột nhiên xuất hiện thêm hai người.  

"Là Trịnh Khương, người phía sau ông ta là ai, khí tức của kẻ đó thật mạnh mẽ!”  

Đám người Từ Vũ nhìn thấy có người tới thì hét lên thất thanh  

Người đi cùng Trịnh Khương tất nhiên là Hạng Thành. Trong mắt đám người Từ Vũ, khí tức của Hạng Thành giống như một vầng mặt trời sáng chói, huyết khí nam cương khổng lồ gần như muốn thiêu đốt ánh mắt của bọn họ. Đây là dấu hiệu võ đạo đã luyện đến cực hạn.  

"Ồ, ông muốn luận đạo với tôi à?” Đường Tuấn nhìn Trịnh Khương nhưng tầm mắt lại dừng trên người kẻ cao lớn đứng phía sau ông ta. Anh cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc từ trên người đối phương, cảm giác ấy như thể huyết mạch tương liên.  

Thân thể Trịnh Khương run lên, vội vàng lui ra sau một bước, khom người nói: "Là anh Hạng đây muốn luận đạo giảng pháp với cậu.”   

"Tao là Hạng Thành, đến từ núi Chứa Chan, hôm nay tới đây để đánh bại mày." Hạng Thành bước lên trước một bước, giọng nói vang rền như thể có hơn mười chiếc máy ủi đang đồng thời làm việc.  

Trịnh Khương tiếp lời: "Cậu Đường là Hậu Thiên Đạo Thể, anh Hạng cũng là Hậu Thiên Đạo Thể. Giảng pháp luận đạo, làm sao có thể thiếu anh ta được?”  

"Cái gì? Anh ta đến từ núi Chứa Chan, còn là Hậu Thiên Đạo Thể. Chẳng phải núi Chứa Chan là bí cảnh tiên sơn trong truyền thuyết sao? Khó trách khí huyết của người này mạnh mẽ như vậy. Lần này hai người va chạm chắc chắn sẽ rất thú vị.”   

Đám người Từ Vũ thất thanh.  

"Ha ha ha, cuối cùng thì tên họ Đường đó cũng đã gặp báo ứng, núi Chứa Chan cũng có người muốn diệt trừ anh ta. Lần này xem anh ta định làm như thế nào, tốt nhất là phế anh ta luôn đi, để cho anh ta cũng nằm yên trên giường giống Mã Nhược Long, nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi