CHIẾN THẦN THÁNH Y

Một đao nơi tay, khí thế của Tống Thiên Lăng càng thêm hung ác. Lúc này Tống Thiên Lăng mới thật sự ra tay, một đao trước đó chỉ là làm nóng người mà thôi.  

Sắc mặt Hoa Khải Đức kịch biến, nếu vừa rồi Tống Thiên Lăng ra đao này ngay từ đầu, có lẽ đến cả một chiêu ông ấy cũng không tiếp nổi.  

Advertisement

“Đao Thập Nhị.” Ánh mắt Tống Thiên Lăng lóe lên những tia sáng sắc bén, cả người trở nên vô cùng cao lớn mạnh mẽ.  

Advertisement

Đế kinh thiên trung hữu vân: Đại đạo thanh lâu thập nhị trọng.  

Chiêu thức Đao Thập Nhị này của Tống Thiên Lăng chính là lấy từ ý cảnh này. Đại đạo mười hai, cao xa vô tận.  

Chỉ thấy đao thế trùng trùng điệp điệp, tựa như trường giang đại hà, hoành quán thiên vũ. Mặc dù còn ở trong phòng nhưng mọi người lại như nhìn thấy một thế giới do đao khí tạo thành.  

“Ôi, không nghĩ tới Tống lão đệ đã đạt đến loại cảnh giới này, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn.” Độc Cô Phong Đăng thở dài nói. Cả người Long Vương run lên. Vốn dĩ trước đây trong ba người thì tu vi của ông là cao nhất, Độc Cô Phong Đăng yếu hơn một chút, mà Tống Thiên Lăng lại đứng hạng chót. Cũng chính vì như thế cho nên ông mới có thể chấp chưởng Nghịch Luân. Tuy nhiên bây giờ Tống Thiên Lăng lại biểu hiện ra thực lực hoàn toàn vượt xa bản thân, điều này làm cho ông ta không thể không cân nhắc đến bố cục tương lai của Nghịch Luân. Nếu như Tống Thiên Lăng chấp chưởng Nghịch Luân, với tính cách của ông ta, chỉ sợ đó cũng không phải là phúc của Nghịch Luân.

Một chưởng.   

Đường Tuấn chỉ đánh ra một chưởng.  

Nếu như nói Đao Thập Nhị của Tống Thiên Lăng là một mảnh thiên thanh, vậy thì một chưởng này của Đường Tuấn chính là bàn tay của tiên nhân đè áp thiên thanh.  

Oành.  

Đao trong tay Tống Thiên Lăng bị vỡ nát thành từng khúc. Cây đao này là dùng thép rèn luyện qua muôn ngàn thử thách mà thành, làm bạn với Tống Thiên Lăng đã mấy chục năm nay, đến cả võ giả cảnh giới Thần Hải cũng không thể nào làm tổn thương được nó, vậy mà lúc này đến cả một chưởng của Đường Tuấn cũng không chịu nổi.  

“Không hay rồi.”  

Giật mình định thần lại, Long Vương và Độc Cô Phong Đăng liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời ra tay. Bọn họ đã nhìn ra, bởi vì đao bị vỡ nát mà Tống Thiên Lăng đã lâm vào tình trạng thất thần, nếu như tiếp tục đánh tiếp, chắc chắn ông ta sẽ chết.  

“Đường Tuấn dừng tay, có chuyện gì từ từ nói.” Long Vương và Độc Cô Phong Đăng đồng thời quát lên.  

“Bây giờ muốn từ từ nói chuyện thì cũng đã muộn.” Sau đó, Đường Tuấn lại đánh ra một chưởng, thậm chí còn cường đại hơn so một chưởng vừa rồi.  

“Vì sao thân thể của hắn lại có sức mạnh cường đại như vậy được chứ?”  

Long Vương và Độc Cô Phong Đăng tự mình đối mặt với Đường Tuấn, lúc này mới biết được vừa rồi Tống Thiên Lăng đã phải chịu áp lực lớn bao nhiêu. Giờ khắc này, dường như Đường Tuấn đã hóa thân trở thành tiên ma, sức mạnh vô cùng vô tận. Mặc dù ba người Long Vương, Độc Cô Phong Đăng và Tống Thiên Lăng đang đứng cùng một chỗ chống lại Đường Tuấn nhưng lại không có chút cảm giác an toàn nào. Giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trong gió bão khủng khiếp, không có một chỗ nào để nương tựa.  

Ba bóng người đồng thời bắn ngược trở ra, chật vật lùi về phía sau.  

Sắc mặt Long Vương, Tống Thiên Lăng và Độc Cô Phong Đăng vô cùng khó coi, ba người liên thủ mới đỡ nổi một chưởng của Đường Tuấn!  

“Làm sao ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy?” Long Vương không dám tin nói. Lúc này sức mạnh của Đường Tuấn đã vượt qua bất kì người nào trong số bọn họ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi