CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao.” Đường Tuấn liếc mắt nhìn Tống Thiên Đăng đang nằm dưới chân: “Thị phi bất phân cũng xứng gọi là Bá Đao. Hôm nay ta đánh gãy tứ chi của ngươi, ngươi tốt nhất nên tự cảnh tỉnh lại mình đi.”  

Advertisement

Tống Thiên Đăng nghiến răng ken két, cũng không dám nói nhiều thêm câu nào. Lúc này tính mạng của hắn hoàn toàn đang nằm trong tay Đường Tuấn, Đường Tuấn hơi dùng sức, vị Bá Đao tung hoành mấy chục năm nay như hắn cũng phải chết mà thôi. “Lưu được núi xanh, Sợ gì không có củi đốt. Ta đã lĩnh ngộ Thiên Đao Chân Ý, đợi một thời gian liền có thể tấn thăng nửa bước Nguyên Đan chi cảnh. Đến lúc đó sỉ nhục hôm nay ta muốn Đường Tuấn ngươi phải hoàn lại gấp mười gấp trăm lần, không chỉ có ngươi phải chết, đến cả bằng hữu người thân của ngươi cũng phải chết. Hoàng Phủ Ngọc không phải nữ nhân của ngươi sao? Đến lúc đó ta liền chà đạp nàng ngay trước mặt ngươi.” Từng cỗ hận ý gian ác đến cùng cực bốc lên trong lòng Tống Thiên Đăng, làm cho hắn có loại khoái cảm được trả thù.  

Advertisement

“Cái này.” Thân thể hai người Hoa Khải Đức, Phi Nguyệt run lẩy bẩy, vẫn có chút không dám tin tưởng. Đây chính là Nghịch Luân đấy, thống trị võ đạo giới cùng thuật pháp giới Việt Nam mấy chục năm, hôm nay ba người sáng lập liên thủ, lại còn bị Đường Tuấn đánh bại.  

“E rằng chỉ có nửa bước Nguyên Đan mới là đối thủ của hắn thôi.” Hoa Khải Đức trong lòng không khỏi nghĩ đến.  

Long Vương lên tiếng, rất nhanh liền có người đem tất cả tài liệu về Hàn Cung đưa lên. Chờ Đường Tuấn cầm những tài liệu này, mang theo Hoa Khải Đức mấy người khỏi. Ba người Long Vương, Tống Thiên Đăng cùng Độc Cô Phong Đăng lại ngồi xuống.  

Tống Thiên Đăng mặc dù tứ chi bị đánh nát, nhưng võ đạo còn đó, lại có trân tàng bảo dược của Nghịch Luân chữa thương phụ trợ, mấy phút sau lại có thể hành động tự nhiên, chỉ là trong thời gian ngắn không có cách nào xuất thủ lần nữa.  

Oành. Độc Cô Phong Đăng vỗ lên bàn một cái, sàn nhà đều bị đánh rách tả tơi: “Khốn kiếp. Nghịch Luân chúng ta lúc nào nhận phải loại vũ nhục này chứ, đáng chết. Long Vương, ngươi làm sao lại để cho hắn lớn lên. Đường Tuấn loại này nhân tâm vô cùng cuồng ngạo, trong mắt không có gia pháp hay luật pháp nào. Chuyện ngày hôm nay truyền đi, Nghịch Luân chẳng phải sẽ trở thành trò cười của giới võ đạo hay sao.”  

Long Vương mí mắt run lên, trong lòng cũng có chút hối hận. Nguyên bản hắn còn muốn lợi dụng Đường Tuấn, không nghĩ tới cuối cùng lại nuôi hổ gây họa. Hơn nữa còn là một đầu mãnh hổ tùy thời có thể tiêu diệt Nghịch Luân.  

“Thiên Lăng ngươi không sao chứ?” Long Vương liếc mắt nhìn Tống Thiên Đăng một mực trầm mặc ngồi tại đó, có chút bận tâm hỏi thăm.  

Tống Thiên Đăng âm u lạnh lẽo nở nụ cười nói: “Ta không sao.”  

Long Vương khẽ nhíu mày, dáng vẻ như vậy của Tống Thiên Đăng mới là đáng sợ nhất.  

Độc Cô Phong Đăng nhìn về phía Tống Thiên Đăng, đột nhiên hỏi: “lão Tống, Thiên Đao Chân Ý của ngươi là làm sao luyện thành?”  

Long Vương nghe vậy cũng có chút hiếu kỳ. Thiên phú của Tống Thiên Đăng trong ba người là hạng chót, thế mà lĩnh ngộ đạo chân ý trước bọn họ một bước. Tống Thiên Đăng cười ha ha nói: “Nguyên bản ta lần này cũng là muốn nói cho các ngươi biết chuyện này, bây giờ để các ngươi biết cũng không sao. Ta đi một chuyến Chứa Chan, quen biết đương đại đệ tử kiệt xuất nhất của Chứa Chan là Tôn Như Ngọc. Hắn chỉ điểm ta, ta mới có thể lĩnh ngộ ra Thiên Đao Chân Ý.”  

“Chứa Chan? Tôn Như Ngọc?” Long Vương cùng Độc Cô Phong Đăng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Thiên Đăng: “Thiên Lãng, ngươi quên dự tính ban đầu khi chúng ta sáng tạo nghịch lân sao?”  

“Trước đây ba người chúng ta sáng tạo Nghịch Luân là vì duy trì võ đạo giới cùng thuật pháp giới cân bằng, để những thế lực ẩn cư thế gia cùng môn phái không có cách nào làm loạn. Ngươi bây giờ thế mà cùng Chứa Chan có lui tới, là có ý gì?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi