CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ồ." Bỗng nhiên Thái Cổ Thánh Viên kinh ngạc kêu lên một tiếng.  

Advertisement

"Làm sao vậy?" Đường Tuấn hỏi.  

"Không có gì." Thái Cổ Thánh Viên chần chờ một lúc nói.  

Advertisement

Đạo ánh sáng của Thái Cổ Thánh Viên mang theo Đường Tuấn ngao du khiếu huyệt quanh người anh, từng luồng sức mạnh to lớn tựa như bị thức tỉnh. Nhưng loại sức mạnh này thoáng cái liền qua bởi vì đây là sức mạnh thuộc về Thái Cổ Thánh Viên. Có điều những thứ này ít nhất đã chỉ rõ phương hướng cho Đường Tuấn.  

Trước đây Đường Tuấn thật giống như ếch ngồi đáy giếng, cho dù có ngọc trụ Phục Ma cũng chẳng qua là con ếch lớn bị thời đại này hạn chế tầm mắt mà thôi. Nhưng bây giờ anh đã nhảy ra khỏi thời đại này thấy được bầu trời bao la hơn, nơi đó vượt qua thời đại Luyện Khí Sĩ thuộc về văn minh của người tu chân.  

Sau một lúc lâu đạo ánh sáng kia đã tản đi, ý thức của Đường Tuấn quay trở lại.  

Trong nháy mắt khi ý thức của anh trở lại, có một cỗ ý chí khổng lồ khóa chặt ý chí của anh. Đó là ý chí thuộc về trời cao, lôi kiếp của anh rất nhanh sẽ đến.  

"Con đường tu luyện vốn dĩ là nghịch thiên mà đi, chút lôi kiếp ấy tính là gì. Chẳng qua là gãi ngứa chút thôi." Thái Cổ Thánh Viên cũng cảm thấy được điều khác lạ.  

Đường Tuấn gật gù.  

"Được rồi, các cậu có thể đi. Ta muốn tiếp tục ngủ say." Thái Cổ Thánh Viên ngáp một cái.  

"Thánh Viên tiền bối, chúng tôi phải làm sao mới có thể ra khỏi đây?" Đường Tuấn vội vàng hỏi.  

Thái Cổ Thánh Viên chỉ vào ngọc trụ Phục Ma nói:"Cây ngọc trụ này là chìa khóa. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."  

Nói xong nó phất phất tay, Đường Tuấn cùng Đường Lệ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau một khắc liền xuất hiện ở bên ngoài kẽ băng nứt.  

Thái Cổ Thánh Viên liếc nhìn Đường Tuấn, lại cúi đầu nhìn về trận pháp phía dưới lẩm bẩm nói:"Xem ra ông cũng sợ rồi, vì vậy mới cố ý để lại đường lui này. Hay cho một vị Hỗn Độn Thánh Thể."  

Nó nói xong lần thứ hai đi vào bên trong màn sương lạnh lẽo rồi biến mất không còn tung tích.  

"Anh, chúng ta làm sao bây giờ? Phải rời khỏi chỗ này ngay sao? Em vẫn chưa nói lời tạm biệt với chị Thạch." Đường Lệ dùng nửa đóa Tuyết Liên ngàn năm lại được Đường Tuấn truyền chân khí vào điều trị một thời gian hiện tại khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt hồng nhuận rất đáng yêu.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi