CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, trên TV bắt đầu phát ra tin tức. Nội dung chính là tập đoàn Nam Nhật tuyên bố nghiên cứu chế tạo thi đấu Tây Thi thành công, qua một thời gian ngắn nữa sẽ sản xuất ra số lượng lớn.  

Advertisement

“Thi đấu Tây Thi.” Đường Tuấn hơi nhíu nhíu mày.  

“Thi đấu Tây Thi là thuốc thẩm mỹ kiểu mới do tập đoàn Nam Nhật nghiên cứu ra, nhưng hiệu quả không khác mấy so với bột Tuyết Cơ, tôi hoài nghi rất có thể là sản phẩm đạo nhái.” Thẩm Dũng nói: “Hai năm này tập đoàn Nam Nhật phát triển rất nhanh, đã đạt thành hợp tác mấy hạng mục lớn cùng với rất nhiều tập đoàn ở Đông Nam Á, nghe nói lần này chuẩn bị hợp tác cùng công ty đa quốc gia Đông Nam Á là tập đoàn Hiếu Minh, nếu thành công, chỉ sợ tập đoàn Thiên Thanh của cậu sẽ phải chịu sự đả kích không nhỏ.”  

Advertisement

“Không chỉ có như thế, trong khoảng thời gian này rất nhiều người đang đạo nhái sản phẩm của cậu. Có một số còn ngang nhiên bán thuốc giả, bởi vì vậy mà rất nhiều người phải chịu tác hại vô cùng lớn. Hình tượng của bột Tuyết Cơ cũng nhận ảnh hưởng không nhỏ.”  

“Là thế sao.” Đường Tuấn hơi trầm tư suy nghĩ.  

“Chủ… cậu Đường” Lúc này, Hàn Không Tử đột nhiên lên tiếng. Vốn dĩ ông ta định gọi Đường Tuấn là chủ nhân nhưng lại sợ hù dọa đến Thẩm Dũng, bởi vậy chỉ gọi anh là cậu Đường. Cái này cũng là Đường Tuấn yêu cầu.  

“Sao thế?” Đường Tuấn hỏi.  

Hàn Không Tử nói: “Tổng giám đốc Tần Hiếu Minh của tập đoàn Hiếu Minh là một đệ tử ký danh của tôi. Chuyện này có phải nên để tôi nói với cậu ta một chút hay không.”  

Hàn Không Tử cũng là một trong những cao thủ ít ỏi của Đông Nam Á, ở trong mắt người bình thường chẳng khác nào tồn tại giống như là thần tiên vậy. Thậm chí ở một số nước nhỏ còn có thể ảnh hưởng quốc chính, một câu nói có thể bổ nhiệm thủ tướng tổng thống. Thân phận của Tần Hiếu Minh còn không bằng những đại nhân vật nắm giữ quyền hành của đất nước, cũng chỉ miễn cưỡng có thể để cho Hàn Không Tử thu làm ký danh đệ tử, ngày thường nếu có gì cần sai bảo thì chỉ cần phân phó xuống là xong.  

“Trước tiên không cần.”  

Đường Tuấn nhìn lên sắc trời thấy cũng đã hơi trễ liền nói: “Ăn cơm trước đi.”  

Mặc dù anh đã sớm không cần ăn uống, nhưng Thẩm Ngọc Nhu và Đường Lệ thì không được.  

“À, Không biết Dương Lộc có còn ở đây không?” Trong lòng nghĩ như vậy, tinh thần lực của Đường Tuấn đã lan ra ngoài, rất nhanh đã cảm ứng được vị trí của Dương Lộc.  

Lúc này, Dương Lộc đang làm việc ở trong sảnh lớn của tập đoàn Thiên Thanh. Theo sự phát triển mở rộng của tập đoàn Thiên Thanh, áp lực của tổng giám đốc như Dương Lộc cũng tăng lên rất nhiều.  

Cô ấy mặc một bộ đồ công sở bó sát người, bắp chân lộ ra đường cong trắng như tuyết trông vô cùng duyên dáng. Cô ngồi trên chiếc ghế lớn trong bàn làm việc, bờ m ông chèn ép phác hoạ ra một đường cong vô cùng mê ngươi.  

Cô xem văn kiện trong tay xong, đứng lên duỗi lưng một cái, lẩm bẩm nói: “Cái người này lúc nào mới trở về gặp mình một chút?”  

“Cô nói tôi sao?” Vừa mới dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên ở trong đầu cô.  

Lạch cạch.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi