CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hừ. Ngang ngược ghê nhỉ.” Sắc mặt Lý Quang Huy tối sầm lại. Trong lòng ông ta thầm nghĩ: "Tuyệt đối không thể để Ngọc Mai lấy cậu ta. Tên này quá ngông nghênh, hoàn toàn không coi cha vợ tương lai là ông ra gì, hơn nữa nghe nói cậu ta còn quan hệ thân thiết với mấy cô gái khác. Ngọc Mai lấy cậu ta nhất định sẽ chịu thiệt. Lần này ông phải phải mắng cậu ta mấy câu, cho cậu ta chấm dứt cái suy nghĩ viển vông muốn cưới Ngọc Mai về nhà!”  

Advertisement

Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Quang Huy và Bạch Thanh Hỏa bắt đầu leo núi. Hai người đi hơn mười mét bỗng cảm giác được cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, bầu trời trở nên âm u, đỉnh đầu sấm chớp đùng đùng giống như đến ngày tận thế.  

"Đây, đây, đây là có chuyện gì xảy ra?" Lý Quang Huy giật mình, hoàn toàn không thể giải thích được chuyện trước mắt này là sao.  

Advertisement

Ngay cả Bạch Thanh Hỏa đi bên cạnh ông ta cũng há miệng, kinh hãi nhìn lê n đỉnh núi.  

Lý Quang Huy theo tầm mắt của ông ta nhìn lại. Hai năm nay sau khi thiên địa xảy ra thay đổi lớn, ông ta cũng bắt đầu tu luyện một ít võ công với Bạch Thanh Hỏa, luyện ra nội công, tố chất thân thể cải thiện rất nhiều, thị lực cũng tốt hơn.  

Vừa nhìn lên đó, ông ta liền hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh.  

Đường Tuấn khoanh chân ngồi trên sân thượng của biệt thự Dũng Quyết số Một,, đỉnh đầu là sấm vang chớp giật mãnh liệt như thể có thể giáng xuống mặt đất bất cứ lúc nào. Bên cạnh còn có ba người khác cũng đang ngồi, ba người này chiếm giữ ba vị trí, hình như đang vây quanh Đường Tuấn.

"Đường Tuấn?" Lý Quang Huy hét lên thất thanh.  

Không để Lý Quang Huy nói thêm câu gì, Bạch Thanh Hỏa lập tức ngăn ông ta lại, khẽ run giọng nói: "Anh Lý, nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy bọn họ.”  

Lý Quang Huy nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt, không nén được tò mò: "Ông Bạch, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra? Ba người đó là ai? Hình như bọn họ muốn gây bất lợi cho Đường Tuấn.”  

Bạch Thanh Hỏa nhìn bầu trời dày đặc mây mù trên đỉnh đầu, nói: "Không ngờ cậu Đường lại sắp độ kiếp, tu vi của cậu ta đã đạt tới cảnh giới này rồi sao?”   

Ánh mắt Bạch Thanh Hỏa chớp chớp, cảnh tượng hai năm trước đột nhiên hiện lên trước mắt ông ta. Lúc ấy ông ta ỷ vào tu vi nội công mà xem thường Đường Tuấn, cuối cùng Đường Tuấn lại bày ra ra tu vi võ đạo cảnh giới Chân Khí khiến ông ta phải cúi đầu. Mà bây giờ, hai năm đã trôi qua, ông ta mới chỉ đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, mà Đường Tuấn lại đã trở thành nửa tiên sắp vượt qua lôi kiếp. Loại chênh lệch này, làm cho người khác đau khổ muốn hộc máu.  

"Độ kiếp? Ông Bạch, thật sự có chuyện độ kiếp sao?” Lý Quang Huy thảng thốt khó tin.  

"Có." Bạch Thanh Hỏa nhỏ giọng nói: "Cậu Đường quá tài năng. Hiện giờ cả Việt Nam chỉ sợ không có ai là đối thủ của cậu ấy.”  

"Vậy, ba người kia là ai? Tôi thấy bọn họ đều mang theo vũ khí, hình như muốn đánh nhau với Đường Tuấn.” Tuy Lý Quang Huy vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng mây đen trên đỉnh đầu, hơn nữa những sự việc kỳ lạ trên thế giới lần lượt phát sinh trong hai năm cũng khiến ông ta cảm thấy đã quá quen thuộc. Vì có Lý Ngọc Mai nên ông ta tương đối để ý đến sự an toàn của Đường Tuấn.  

Ánh mắt Bạch Thanh Hỏa hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có, ông ta nói nhỏ: "Ba người kia cũng là những người mạnh nhất Việt Nam. Chắc hẳn anh Lý đã nghe thấy cái tên Nghịch Lân rồi.”  

Lý Quang Huy ngẩn ra, gật đầu nói: "Tôi từng nghe một cậu ấm ở Hà Nội đề cập qua về nơi đó. Cậu ta nói đây là tổ chức bí ẩn và mạnh nhất Việt Nam, mỗi người trong tổ chức đó đều là cường giả tu luyện võ đạo và thuật pháp, thậm chí đứng ở đỉnh cao của giới võ đạo và giới thuật pháp Việt Nam suốt năm mươi năm. Trong đó người mạnh nhất được xưng là Long Vương, cũng là một trong những người mạnh nhất Việt Nam. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ba người trước mắt?”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi