CHIẾN THẦN THÁNH Y

Bởi vì đại hội trao đổi lần này tương đối quan trọng nên địa điểm được bố trí trong một phòng báo cáo của Viện Khoa học. Nói là phòng báo cáo, thật ra là một tòa nhà. Tòa nhà này có hơn mười tầng, người ra vào đều là các nhà khoa học thuộc lĩnh vực sinh học, hóa học và các lĩnh vực khác. Hôm nay chính là dịp  các nhà khoa học hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới hội tụ về đây.  

“Anh Đường, chúng ta tới nơi này làm gì?” Hoa Tiểu Nam hỏi.  

Advertisement

"Ngắm thôi." Đường Tuấn nói.  

Anh không quan tâm đến chuyện các nước châu  u đã phát triển công nghệ không gian thế nào. Mối quan tâm của anh là công nghệ không gian của châu  u đến từ đâu. Chuyện đó rất có thể liên quan đến giới tu hành phương tây.  

Advertisement

"Theo lời Thủy Dị nói, nếu tôi ở trên địa cầu cũng chỉ có thể tu hành đến Nguyên Anh hậu kỳ là cao nhất. Muốn đột phá Hóa Thần thì phải lĩnh ngộ pháp tắc. Mà địa cầu đã không còn điều kiện để làm việc này nữa rồi, mình phải nghĩ cách rời khỏi địa cầu, đi tới các tinh cầu tu hành khác.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.  

Nếu xét về mặt giá trị vũ lực thì hiện giờ anh ta đã vô địch khắp địa cầu.  

Nơi đây đã không đủ để tôi luyện thực lực của anh ta, nếu như vẫn tiếp tục ở lại đây thì e mười năm sau anh ta cũng sẽ không có tiến bộ thêm chút nào. Chỉ khi nào anh đi ra vùng trời rộng lớn hơn, mới có thể không ngừng mài giũa bản thân, có thể bước tới cảnh giới cao hơn trong thời gian ngắn, như thế mới có năng lực ngăn cản tai họa của năm năm sau.  

Trong kế hoạch đó, công nghệ không gian của phương tây, rất có thể sẽ mở ra một con đường giúp anh rời khỏi trái đất.  

"Nếu như không được nữa thì chỉ đành đến Băng Tuyết Quốc Độ của Hàn Cung. Như Thái Cổ Thánh Viên đã nói, nơi đó cất giấu một con đường thành tiên.” Ánh mắt Đường Tuấn co lại.  

Nhưng Thái Cổ Thánh Viên từng nói con đường ấy đã bị bịt lại, cần một lượng pháp lực khổng lồ mới có thể mở ra  được.  

"Ngắm chơi ư, nơi này cũng không phải là nơi ai muốn cũng vào được đâu." Đúng lúc này, có một giọng nói không vui vang lên.  

Suy nghĩ bị cắt đứt, Đường Tuấn khẽ nhíu mày, anh quay lại nhìn về người vừa cất lời.  

Đó là một thanh niên mặc âu phục giày da đang bước vào phòng báo cáo. Người này chưa tới ba mươi tuổi, giữa hai hàng lông mày lại viết mấy chữ kiêu căng to đùng, ánh mắt nhìn người khác cứ khinh khỉnh như đang nhìn một đám ngu ngốc.  

Anh ta nhìn Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam, nhưng khi chạm mắt với Hoa Tiểu Nam, trong mắt anh rõ ràng sáng lên một chút, giống như phát hiện ra vùng đất mới vậy.  

"Nơi này là cung điện cao cấp nhất của các nhà khoa học Việt Nam, mỗi nhà khoa học đều coi việc có thể làm việc ở đây là niềm tự hào của mình. Người được phép vào nơi này tối thiểu cũng phải học hết Tiến sĩ chứ không phải cái chợ rau mà ai muốn vào xem cũng được đâu.” Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày nói: "Nhìn bộ dáng của cậu chắc mới vừa tốt nghiệp đại học, căng lắm cũng chỉ là nghiên cứu sinh Thạc sĩ, còn không có cả tư cách để tiến vào nơi này kìa.”   

"Hừ, vậy còn anh thì sao? Anh thì giỏi lắm à?” Thấy người trước mắt khinh thường Đường Tuấn như vậy, Hoa Tiểu Nam nhíu nhíu mày, tức giận nói.  

Nếu nơi này không cấm việc sử dụng vũ lực bừa bãi thì cô đã vung một cái tát đập chết tên khốn không biết lựa lời này rồi.  

Người trẻ tuổi lắc đầu, cậu ta chưa kịp nói thêm câu gì thì đã có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, ông ta vô cùng kích động nói: "Anh là tiến sĩ Ngô Tiểu Quỳnh đúng không?”  

Cậu thanh niên đó gật đầu: “Đúng là tôi." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi