CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Chẳng lẽ trên đời này không có người nào khác đạt đến cảnh giới Nhập Thần sao?” Bà Độc không nhịn được hỏi. Nhưng lời vừa nói ra, bà ta đã hiểu câu hỏi của mình nực cười đến mức nào, cho dù trên đời này thực sự có thần y đạt đến cảnh giới Nhập Thần thì dù bà có dâng lên hết tất cả tài sản và thế lực của dân tộc Mèo cũng không trả nổi phí chữa trị!   

Đường Tuấn tiếp tục lắc đầu, nếu thực sự có người có y thuật cảnh giới Nhập Thần thì anh cũng muốn mở mang kiến thức một thử xem.   

Advertisement

“Được rồi, có lẽ là do tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu xa nên con gái tôi mới không thể thoát khỏi tai họa này.” Bà Độc đau khổ nói.   

Đường Tuấn sờ cằm nói: “Độc trong người cô ấy rất bá đạo nhưng cũng không phải là không thể giải được. Với năng lực dân tộc Mèo thì chẳng lẽ bà không tìm được loại thuốc có thể trấn áp độc tố trong cơ thể cô ấy sao?”   

Mẹ Độc nói: “Thật ra có loại thuốc có thể trấn áp độc tố trong cơ thể con bé nhưng mà những loại thuốc đó lại quá hiếm, ngay cả bà già là tôi cũng không biết loại thuốc đó có tồn tại hay không!”   

“Ồ?” Vẻ mặt Đường Tuấn hiện lên sự hứng thú.   

Bà Độc cố gắng để cho tâm trạng của mình thoải mái hơn một chút rồi nói: “Cậu đã từng nghe nói về cỏ Băng Phách bao giờ chưa? "  

“Cỏ Băng Phách?” Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, nói: “Chẳng lẽ là loại thuốc thần sinh sống ở nơi cực kỳ lạnh lẽo có thể tránh tà khử độc sao?   

“Đúng vậy!” Bà Độc nói: “Mặc dù cỏ Băng Phách không thể loại bỏ hết chất độc trong cơ thể Tiểu Nam nhưng nó có tác dụng vô cùng kỳ diệu, nó có thể tạm thời ngăn chặn độc tố và kéo dài tuổi thọ cho Tiểu Nam. Chỉ là loại cỏ Băng Phách này tôi chỉ từng nhìn thấy trong sách y học cổ điển và nghe thấy trong miệng của ông nội cậu mà thôi, tôi cũng không biết nó có thực sự tồn tại hay không nữa?”   

Đường Tuấn cũng đã từng nghe nói về cỏ Băng Phách, biết rằng nó là một loại thuốc thần quý chỉ từng nghe nói qua thôi chứ chưa từng được nhìn thấy qua bao giờ. Chỉ với tác dụng tránh tà khử độc thôi là nó đã có thể thu hút vô số người tranh giành cướp giật. Mà cho dù nó có thật đi nữa thì bà Độc muốn lấy nó cũng không dễ dàng gì, so ra thì mời một cao thủ cảnh giới Nhập Thần còn dễ dàng hơn.   

“Vậy kế hoạch tiếp theo của bà là gì? Bọn người Phó Văn Sơn có thể tìm đến đây thì khó có thể đảm bảo rằng những người khác sẽ không tìm đến.” Đường Tuấn đột nhiên nói.   

Trên mặt bà Độc lộ ra vẻ buồn phiền nói: “Lần này tôi tự ý dẫn Tiểu Nam trốn khỏi dân tộc Mèo, đã trở mặt với mấy lão già trong tộc. Nếu bây giờ tôi quay về thì chắc chắn những lão già đó sẽ không tha cho tôi và Tiểu Nam.”   

Nói đến đây, trong mắt bà Độc hiện ra sự căm thù, nói: “Nếu không phải ngày trước mấy lão già đó thấy chết mà không cứu thì làm sao Tiểu Nam có thể trở thành như vậy. Trong hoàn cảnh bây giờ, tôi và Tiểu Nam không có cách nào khác ngoài việc rời khỏi đây, chỉ là thương Tiểu Nam đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa mà vẫn phải chạy trốn khắp nơi với bà già tôi.”   

“Bà nội.” Hoa Tiểu Nam nắm lấy tay của bà Độc, hai mắt đỏ hoe.   

Đường Tuấn nhìn hai bà cháu thở dài một hơi, ném cho bà Độc một chiếc chìa khóa và nói: “Tình trạng bệnh của Tiểu Nam phải nghỉ ngơi, nếu tiếp tục đưa cô ấy đi chạy trốn thì e rằng sẽ không sống được đến nửa năm. Đây là chìa khóa của biệt thự Green Garden. Hai người có thể tạm thời ở đó. Đừng lo, bình thường sẽ không có ai đến đó nên nó rất an toàn rồi. Tôi sẽ định kỳ gọi người giao đồ ăn đến đó cho hai người.”   

“Biệt thự Green Garden?” Bà Độc khẽ cau mày, hơi khó hiểu.   

Đường Tuấn không giấu diếm, nói: "Là Trần Bá Phước tặng cho tôi. Ông ta nhờ tôi giúp ông ta thi cuộc thi đấu quyền thuật. " 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi